Mặc dù không phải là lần đầu tiên sử dụng "chìa khóa mê cung" nhưng sau khi đến Cục Trật tự thì Bologo vẫn bị dính cảm giác nôn nao, kỳ quái ấy.
Anh không khỏi nhớ lại hoa văn được khắc trên rương khi lấy vũ khí, cùng với cánh cửa bí ẩn với vòng xoáy giấu bên trong.
Bologo bắt đầu tự hỏi liệu có bao nhiêu bộ phận bí mật tồn tại trong Cục Trật tự. Không chỉ thế, kể từ sau cuộc chiến bí mật, "Phòng Khai Hoang" vẫn đang tiến hành tự sửa chữa, nhưng đến giờ còn chưa hoàn thành, thậm chí phần lớn khu vực đều thuộc về "khu phế tích".
[Vậy thì toàn cảnh của "Phòng Khai Hoang" huy hoàng đến cỡ nào?]
- Bologo, Palmer, ở đây.
Trong sân trong vội vã, Jeffrey, người đã đợi từ lâu, vẫy tay với hai người họ.
- Được rồi, tiếp theo để Bologo đi với tôi.
Jeffrey nói và đưa tay về phía Palmer:
- Trả lại đây.
- Trả cái gì?
Palmer giả ngu trong vài giây, nhưng khi liếc thấy ánh mắt đang ngày càng sắc lẹm của Jeffrey thì anh ta đành phải chủ động giao "chìa khóa mê cung" ra.
- Cho mượn thứ này mấy ngày không được à?
- Anh nghĩ liệu có được không?
Jeffrey không thèm khách khí nhận lấy "chìa khóa mê cung" .
Kể từ sau cuộc chiến bí mật, Cục Trật tự đã kiểm soát "chìa khóa mê cung" cực kỳ gắt gao nhằm ngăn chặn một đợt tấn công bất ngờ khác vào bên trong "Phòng Khai Hoang".
Sau khi lấy "chìa khóa mê cung", Jeffrey ra hiệu cho Bologo đi theo. Lúc này Palmer bỗng hỏi:
- Mà này, các anh đang định làm gì thế?
- Nghi thức cấy ghép của Bologo, phần còn lại anh không cần biết.
Jeffrey đáp lại một cách đơn giản.
Vốn Palmer còn định hỏi thêm, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt dữ dằn của Jeffrey thì lại phải nuốt ngược lời vào, sau đó xua tay và chào tạm biệt hai người.
Anh ta không biết nhiều về Jeffrey lắm, nhưng cũng mơ hồ nhớ trong Cục Trật tực có một người đàn ông hiền lành như vậy. Tuy nhiên, Palmer chưa từng ngờ rằng đôi mắt của người đàn ông ấy lại sắc bén đến mức giống như một thanh kiếm sắp được rút ra khỏi vỏ và chém về phía mình.
Điều này khiến Palmer cảm thấy có hơi khó chịu, nhưng ngay sau đó cái anh chàng lạc quan này đã quên luôn điều đó đi.
[Có thể nói là trong cái rủi có cái may, công việc của Biệt đội hành động này nhẹ nhõm đến không ngờ, ít nhất thì hiện tại dễ chịu hơn nhiều so với Tổ Quạ. Ivan, cái tên chết tiệt ấy, cứ như kiểu có ý kiến với mình, liên tục giao nhiệm vụ mà không chịu cho mình có cơ hội ở lại trong Tổ Quạ quá lâu.]
Palmer tiếp tục phàn nàn nhưng không hiểu tại sao Ivan lại làm vậy.
Bologo đi theo Jeffrey vào một hành lang tối om. Nơi này chỉ còn mỗi hai người họ cùng với tiếng bước chân vọng đi vọng lại giữa những bức tường xung quanh.
- Phần liên quan đến Bá chủ phải giữ bí mật đúng không?
Bologo hỏi.
- Đúng vậy, tốt nhất đừng để người khác biết được chuyện này.
Jeffrey nói:
- Kể cả Palmer, anh ta có thể biết năng lượng bí mật của anh, nhưng tốt nhất không nên biết nó đến từ đâu.
- Chuyện này chỉ có những người tham dự mới được biết. Dù sao thì nó cũng liên quan đến một 'Người Vinh Quang', và quan trọng hơn là tên của 'Người Vinh Quang' này còn là Cyrin Kogardel.
Jeffrey dẫn Bologo đi một vòng rồi đến một sân trong khổng lồ khác. Dựa theo bảng hiệu bên cạnh thì đây là tầng hai của Cục Trật tự, còn về chuyện Cục Trật tự có bao nhiêu tầng thì hẳn không có mấy ai rõ.
Điều càng kỳ lạ hơn nữa là khi nhìn lên trên vẫn có thể thấy mái vòm quen thuộc ấy. Dưới ánh sáng trắng dịu nhẹ chiếu xuống vẫn không thể cảm nhận được chút ấm áp nào.
Cách bố trí của sân trong ở tầng hai tương tự như ở tầng một, chỉ hơi khác ở kiến trúc phần trung tâm. Phần trung tâm của sân trong ở tầng một là các cánh cửa lớn cao chót vót đảm nhận nhiệm vụ tiếp nhận những nhân viên đến thông qua "chìa khóa mê cung".
Còn phần trung tâm ở sân trong này là một tòa tháp cao đến tận mái vòm, bên trong tháp là những thang máy nối tiếp nhau với nhau vận chuyển qua lại.
- Sân trong ở tầng một được gọi là 'Sân của mê cung', còn ở tầng hai thì được gọi là 'Trụ cột của mê cung'.
Jeffrey nói.
- Có ý nghĩa gì không?
Bologo hỏi.
- Đương nhiên là có, nhân viên bình thường có quyền hạn cấp một chỉ có thể đi lại xung quanh 'Sân của mê cung", còn mọi bộ phận có quyền hạn từ cấp hai trở lên thì có thể dùng thang máy ở đây để đi lên.
Jeffrey nói tiếp.
- Do tính chất công việc đặc thù của Bộ phận Thực Địa nên cho dù ở bất cứ tầng nào thì anh đều có thể đến đó nếu có 'giấy thông hành' và tìm thấy 'cửa' của Bộ phận Thực Địa.
Bologo nhớ lại hành lang dài được tạo thành từ vô số hình khối xếp chồng lên nhau khi mới đến Bộ phận Thực Địa.
- Đương nhiên, quy định cũng không cứng nhắc như vậy. Người có quyền hạn cao hơn thì “Phòng Khai Hoang” trong mắt họ cũng sẽ khác đi. Sẽ có thang máy di động được chuẩn bị riêng cho họ, chẳng hạn như chuyến đi của chúng ta đến 'Bộ phận Thu Dung An Toàn' lần trước ấy.
"Phòng Khai Hoang" là "sống", một mê cung không ngừng to ra và quanh co hơn. Nhận thức về không gian thông thường vô dụng ở đây. Mọi thứ giống với một cấp độ khái niệm cao hơn, như cánh cửa nào có thể dẫn đến địa điểm nấy...
- Nghe nói Cục trưởng Cục Trật tự có khả năng sử dụng trực tiếp năng lực của Phòng Khai Hoang. Nếu muốn đi đâu thì cánh cửa dẫn đến đó sẽ được mở ra ngay trước mặt Cục trưởng.
Hai người bước lên cầu thang rồi tiến vào trong thang máy đang mở. Bologo liếc nhìn hàng nút phía trên đó, nó không ghi cụ thể tầng nào mà chỉ có hết biểu tượng này đến biểu tượng khác.
Quạ đen ngậm còi sắt, rắn độc quấn quanh trái cây…
Vì quyền hạn tạm thời đã hết nên Bologo không thể nhìn thấy biểu tượng của 'Bộ phận Thu Dung An Toàn'.
- Đúng rồi, hẳn là anh vẫn chưa đến Lõi Lò Thăng Hoa bao giờ đúng không?
Jeffrey hỏi.
- Đúng ra mà nói thì chỗ nào tôi cũng chưa đến bao giờ.
Đây là sự thật, mỗi lần đến Cục Trật tự thì phạm vi hoạt động của Bologo chỉ nằm trong Bộ phận Thực Địa mà thôi. Sau khi biết được sự quỷ dị của "Phòng Khai Hoang", anh nhận ra rằng một khi bị lạc đường ở đây thì có thể sẽ gặp phải chuyện gì đó rất tồi tệ.
Cộng thêm thông tin vừa rồi, ý nghĩ về chuyện lạc đường lại hằn sâu thêm trong lòng Bologo.
- Ừm, đúng rồi, tốt nhất là anh không nên đi lang thang cho đến khi quen thuộc ‘Phòng Khai Hoang’. Mỗi năm đều có mấy gã xui xẻo như vậy bị lạc đường rồi mất tích.
Nghe Jeffrey nói xong, sắc mặt Bologo đột nhiên tối sầm lại.
Jeffrey cười lớn và vỗ vào vai Bologo:
- Đùa thôi, không nguy hiểm đến mức như vậy đâu. Hiện tại những nơi tương đối nguy hiểm trong Phòng Khai Hoang chỉ có 'khu phế tích' mà thôi, nhưng tất cả đều nằm trong sự kiểm soát của 'Bộ phận Thu Dung An Toàn'. Trừ khi anh cố ý đột nhập vào còn không thì nó vẫn rất an toàn.
Bologo miễn cưỡng tin lời của Jeffrey. Sau đó Jeffrey ấn vào biểu tượng của Lõi Lò Thăng Hoa, mất một lúc dừng, thang máy bắt đầu rung nhẹ rồi đi lên trên.
Khi cửa thang máy mở ra lần nữa, một luồng khí nóng phả thẳng vào mặt Bologo. Rõ ràng nhiệt độ ở đây đã tăng lên vài độ, kèm với đó tiếng kim loại va vào nhau không ngừng vang lên, bên tai thì truyền đến tiếng ồn ào của máy móc.
Đập vào mắt Bologo là một lò phản ứng cực kỳ khổng lồ. Hình dạng của nó giống như một tòa tháp. Các khe hở giữa bề mặt kim loại tỏa ra ánh sáng đỏ cực kỳ chói mắt. Bề mặt bên ngoài thì phủ đầy bụi đỏ, dưới chân đế khổng lồ của nó là vô số sợi dây cáp và ống điện nối dài ra từ lò phản ứng.
Các đường ống đan chằng chịt vào nhau, nối khắp mọi ngóc ngách trong tầm mắt như mạng nhện, ngoài ra còn có thể mơ hồ nghe thấy âm thanh ầm ầm truyền ra từ đó.
Các nhân viên đi lại trong đây với đủ kiểu dáng quần áo bảo hộ khác nhau, có người còn cầm theo một hộp dụng cụ rất nặng và bịt kín mặt bằng mặt nạ phòng độc.
Bầu không khí bí ẩn, siêu phàm không còn nữa, mà thay vào đó trông giống với một nhà máy lớn hơn. Hai kẻ lạc loài, Bologo và Jeffrey, thì giống như những thanh tra đến đây để kiểm tra nhà máy.
Bologo hít một hơi thật sâu, luồng khí nóng hổi tràn vào đường hô hấp khiến anh cảm thấy ngứa ran.
Đây chính là Lõi Lò Thăng Hoa, hay còn được gọi là "Bộ phận Nghiên cứu Khoa học và Trang bị".
- Yo! Jeffrey, đến rồi à.
Tiếng gọi vang lên, kèm với đó là một mùi hương thơm ngát. Nó chẳng khác nào một làn gió mát thổi vào cơn oi bức của mùa hè khiến Bologo như tỉnh lại trong giây lát. Ngay sau đó là một người khoác áo trắng xuất hiện ở ngay trước mắt anh.
Đó là một người trông rất kỳ quái, cô rất khác so với những nhân viên ăn mặc kín mít còn lại.
Mái tóc dài màu vàng óng được buộc ra sau và để một đuôi ngựa dài, cô khoác trên mình một chiếc áo khoác trắng với áo sơ mi đen bên trong và một huy hiệu lắc lư tượng trưng cho Lõi Lò Thăng Hoa – trái cây bị rắn độc quấn quanh trên ngực. Thân dưới của cô mặc quần đùi ngắn, để lộ ra hai đùi mịn màng và đôi chân đi dép xăng đan.
Trong khi những người khác trông có vẻ lo lắng về việc tiến hành các thí nghiệm có độ rủi ro cao và ước gì được mặc thêm mấy lớp đồ bảo hộ thì cô trông như vừa mới rời khỏi một bữa tiệc trên bãi biển với ly rượu trên tay, hỏi những người khác có muốn tổ chức một bữa nữa hay không.
- Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, với tư cách là một bộ trưởng, cô nên là một lãnh đạo kiểu mẫu và chú ý đến hành vi của mình! Mau mặc quần áo bảo hộ vào!
Sau lưng người phụ nữ, một người khác mặc bộ đồ bảo hộ nặng trĩu, kín mít, nói. Dựa theo giọng nói thì có vẻ đó là một người đàn ông.
- Được, được rồi, không sao, tôi tin tưởng các kỹ thuật viên.
Người phụ nữ hét lớn:
- Chưa có tai nạn nào phát sinh trong Lõi Lò Thăng Hoa năm nay, mọi người vẫn sẽ tiếp tục phát huy đúng không!
Không ai đáp lại. Mọi nhân viên khác phớt lờ lời nói của người phụ nữ như thể cô nàng không hề tồn tại và tiếp tục công việc của mình. Thấy vậy, người phụ nữ lúng túng mỉm cười, sau đó để làm dịu đi bầu không khí thì cô bước thẳng về phía Bologo:
- Bologo Lazarus đúng không, nghe tên đã lâu. Tôi đã từng thấy tên của anh trong đủ loại tài liệu thí nghiệm trước đây.
Người phụ nữ nhìn Bologo với vẻ vui mừng. Mùi thơm thanh mát lại càng thêm rõ ràng. Trong cái Lõi Lò Thăng Hoa nóng như núi lửa này, cô chẳng khác nào một đóa hoa tươi đẹp nở rộ giữa mùa đông.
- Một kẻ bất tử sống sờ sờ ra nha.
Cô nàng đi vòng quanh và đánh giá Bologo, thỉnh thoảng lại còn đưa tay ra vuốt ve anh, thậm chí giật giật cả tóc như để chắc chắn rằng Bologo là một sinh vật có thật chứ không phải một ảo ảnh nào đó.
Dần dà, Bologo có thể nghe thấy giọng của người phụ nữ biến thành tiếng thở dốc, sau đó cô nàng nhìn anh với đôi mắt sáng rực, cứ như thể Bologo là một người đàn ông vô cùng đẹp trai nào đó.
Thân thể Bologo không ngừng run lên như bản năng của một con mồi khi vừa gặp phải kẻ săn mồi.
- Nghe tôi nói này, sau khi xong chuyện, hai ta làm một giao kèo có được hay không. Anh giúp tôi kiểm tra một số thứ, đương nhiên, anh cũng sẽ nhận được lợi ích.
Cô nàng đột nhiên tiến lại gần Bologo, sau đó thì ghé vào bên tai như muốn mê hoặc anh. Từng tràng thì thầm vang lên lúc nào không hay:
- Một con chuột bạch bất tử thì nên bắt đầu cắt dời ra ở đâu? Nội tạng, tứ chi? Đúng rồi, bọn tôi còn mất khối thứ ở 'khu phế tích', mà tình cờ anh lại không sợ chết. Có muốn giúp chị đây lấy một ít về hay không?
Giọng của người phụ nữ đột nhiên trở nên quỷ dị và lạ lùng. Người chị xinh đẹp nào đó đã không còn nữa mà biến thành một mụ phù thủy độc ác. Vẻ mặt của Bologo đờ ra trong giây lát, rồi anh khó khăn liếc về phía Jeffrey. Jeffrey cũng có biểu cảm méo xệch y như anh.
“Nói gì đi! Jeffrey!” Bologo gầm thét trong lòng.
Thế nhưng Jeffrey lại quay ngoắt đi và tiến tới chào hỏi các nhân viên viên khác. Ngay cả ông chú giỏi về xã giao này cũng không muốn dính dáng quá nhiều đến cô nàng ấy.
[Khoan đã, những nhân viên này đều ăn mặc y hệt nhau, sao anh ta có thể phân biệt họ?]
Một hơi mát lạnh đột ngột phả vào sau gáy cắt ngang dòng suy nghĩ mông lung của Bologo.
- Nghe tôi nói này, chàng trai trẻ Bologo.
Cánh tay của người phụ nữ khoác lên trên vai Bologo một cách thân mật. Sau đó với nụ cười quái dị trên mặt,cô nàng nhỏ giọng thầm thì hỏi anh:
- Nếu muốn chuyển ngành thì nhớ đến người chị này nhé. Lõi Lò Thăng Hoa rất an toàn, không phải chém chém giết giết mà chỉ phải vặn ốc vít thôi, hơn nữa kinh phí lại còn rất nhiều. Em trai muốn cái gì thì chị đây đều có thể cho, bất luận là vũ khí giả kim hay 'vật khế ước' vô cùng quỷ dị, cái gì cũng có à nha.
Nghe chẳng khác nào lời cám dỗ của ma quỷ!
- Tôi đã bảo! Cô đứng đắn một chút có được không!
Giọng nói kia lại vang lên. Sau đó người đàn ông mặc đồ bảo hộ giơ chân đá mạnh vào cô nàng một phát không chút thương xót. Người phụ nữ còn chưa kịp đứng vững đã ngã sấp xuống, sau đó thì bị người đàn ông nhấc lên bằng một tay như một chú gà con.
- Trước tiên cho tôi xin lỗi thay cô ấy.
Trong lúc cúi đầu thì người đàn ông cũng ấn đầu cô nàng xuống cùng:
- Xin chào, tôi là Badr Villier, cấp phó của cô ấy.
Sau khi nói xong, Badr nói nhỏ với người phụ nữ:
- Mau giới thiệu về bản thân!
- Ồ, ồ, xin chào, xin chào.
Cô nàng nhanh chóng nắm lấy tay Bologo, sau đó vừa lắc mạnh, vừa vuốt ve mu bàn tay của anh một cách bệnh hoạn. Cứ như thể mọi thứ trong mắt của cô nàng đều là Bologo.
- Bailey Leta, Lõi Lò Thăng Hoa, cũng chính là Bộ trưởng của 'Bộ phận Nghiên cứu Khoa học và Trang bị'.
Cứ thế, trong tiếng cười ngớ ngẩn của người phụ nữ, Bologo lần đầu tiên nhìn thấy một bộ trưởng của Cục Trật tự.