Mục lục
Món Nợ Bất Tận
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bologo đặt điện thoại xuống, sau đó ngồi lại ghế sofa với vẻ mặt bình tĩnh. Căn phòng rất yên tĩnh, bầu trời ngoài cửa sổ mờ ảo và lung linh. Trên radio, chương trình của Dudel đã kết thúc vài phút trước.

Mọi thứ đều chìm tĩnh lặng, ngoại trừ tiếng hít thở đều đều của Bologo. Sự tĩnh lặng này kéo dài trong vài giây, sau đó bị phá vỡ bởi biểu cảm của Bologo, khóe miệng của anh hơi nhếch lên lộ vẻ vui mừng.

“Cuối cùng... cũng bắt đầu.”

Bologo thở ra một hơi dài, sau đó thả lỏng toàn thân và ngã phịch ra ghế sô pha.

Dù đã cố thế nhưng chỉ được mỗi cơ bắp của anh được thả lỏng còn lý trí thì không. Cảm xúc càng lúc càng ập đến một cách mãnh liệt trong tâm trí khiến cả người Bologo nóng ran.

Anh cảm thấy lồng ngực hơi ngột ngạt nên phanh cổ áo ra để hít thở dễ dàng hơn, rồi đưa mắt nhìn về phía sa bàn trước mặt.

Trên sa bàn ghi lại Sự sụp đổ của thành phố Thánh, từng lá cờ tượng trưng cho các quân đoàn đan xen vào nhau, chúng đến từ mọi hướng, như muốn nhấn chìm thành phố Thánh của Vua Solomon trong ngọn lửa chiến tranh.

Trái tim Bologo như muốn bốc hỏa, anh không chịu nổi nữa nên lập tức đứng dậy, mở tủ, đổi quần áo.

Y như chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, trước mỗi lần ra ngoài, Bologo đều phải ăn mặc thật kỹ càng, không phải là vì để trông sáng sủa, xinh đẹp mà là để mình giống với một người bình thường, một người có thể diện nhất có thể.

Cà vạt đen được buộc trên áo sơ mi trắng, chiếc áo khoác đen xám che đi vẻ sắc bén chết người. Mái tóc chỉ được sửa sang lại một cách đơn giản. Phần tóc thừa được chải ngược ra sau đầu và thắt thành một bím nhỏ, ngoài ra còn một ít tóc gãy lộn xộn rơi xuống từ lược chải đầu.

Bologo nhìn chằm chằm vào mình trong gương, phản chiếu lên con ngươi màu xanh đó là dáng vẻ hơi thất thần của anh.

Đây là một gương mặt quen thuộc, nhưng cũng là một gương mặt mang vẻ xa lạ.

“Bologo, anh không giống như trước nữa.” Giọng nói phát ra từ bên tai, và đó là những gì Adele đã nói vào thời điểm đó.

Trong ký ức của anh, lúc ấy bà vừa bước ra khỏi phòng ngủ và nhìn Bologo đang đứng trước gương với một nụ cười trên khuôn mặt già nua.

“Anh trước đây rõ là một người rất tùy tiện. Có lúc còn mặc đồ ngủ và đi dép lê ra ngoài, với còn nói cái gì mà không quan tâm đến ánh mắt của người khác.”

“Điều gì đã khiến anh thay đổi?”

Trước câu hỏi của Adele, Bologo đã sững sờ mất vài giây, sau đó mới đưa ra một câu trả lời hoàn toàn không liên quan.

“Chỉ là... đôi khi tôi nghĩ về một số chuyện.”

“Chuyện gì thế?” Adele nhận ra vẻ u sầu trong mắt Bologo.

Bologo im lặng một lúc, sau đó mỉm cười và lắc đầu: “Không có gì, chỉ là vài chuyện phiền não kỳ quái mà thôi”.

Thấy vậy Adele không hỏi nhiều mà chậm rãi bước tới và đưa tay xoa đầu Bologo.

Adele thấp hơn nhiều so với Bologo, cộng với việc tuổi đã cao, eo còn không duỗi thẳng được nên Bologo chỉ có thể cười khổ và cúi đầu xuống để cho bà ấy vò rối tung mái tóc đã chải gọn gàng của mình.

Bà bật ra một tràng cười. Dù không biết Adele đang cười cái gì nhưng Bologo cảm thấy nó có vẻ không tệ nên cũng nở một nụ cười theo.

Dòng suy nghĩ của Bologo rời ra khỏi hồi ức. Ánh mắt rời tạc lại ngưng tụ lần nữa và hướng về phía bản thân trong gương.

Kể từ khi Adele qua đời, Bologo thỉnh thoảng vẫn không nhịn được mà nhớ lại những chuyện liên quan đến bà. Dù sở hữu một trí nhớ rất tốt nhưng Bologo vẫn sợ một ngày nào đó mình sẽ quên mất những chuyện về Adele. Ý nghĩ đó khiến anh sợ hãi không thôi.

“Tôi đang nghĩ về một số chuyện, Adele.”

Trong căn phòng trống trải, Bologo lẩm bẩm một mình.

“Tôi đang nghĩ về sự khác biệt giữa mình và một con thú là gì?

Tôi hành động một cách hung ác, liều lĩnh, giống như một con thú, nhưng khác với nó ở chỗ tôi sử dụng kiếm và búa đầy tao nhã, ngoài ra còn ăn mặc gọn gàng, ngăn nắp, thậm chí sau khi chặt đầu kẻ địch của mình tôi còn biết rửa tay bằng nước sạch, thay vì ăn tươi nuốt sống như nó.”

Bologo dừng lại vài giây, sau đó giọng nói bình thản, đượm buồn vang lên:

“Tôi nghĩ,

Dường như không có nhiều khác biệt giữa tôi và một con thú, vỏn vẹn chỉ là sử dụng vũ khí khác nhau và cách ăn mặc khác nhau mà thôi.

Tôi chính là một con thú, nhưng như thể không muốn thỏa hiệp, tôi cố chấp mặc quần áo của mình một cách chỉnh tề nhất có thể để tách bản thân ra khỏi sự man rợ độc ác đó.”

Giọng nói của Bologo dừng lại. Anh hơi nghiêng đầu, sau đó giơ tay để chỉnh lại cà vạt của mình thẳng tắp trên áo sơ mi.

Gọn gàng và nghiêm khắc, với gương mặt lạnh lùng, anh chẳng khác nào một chuyên gia làm việc đầy hiệu quả.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên. Bologo ra mở cửa, sau cửa truyền đến mọt giọng nói vui vẻ:

- Yo! Chào buổi sáng, Bologo!

Palmer bất ngờ vẫy tay và chào hỏi với dáng vẻ tràn đầy năng lượng. Tuy cả hai mới chỉ biết nhau được vài ngày nhưng Palmer lại như vừa gặp đã quen, bước thẳng vào trong mà không đợi Bologo nói gì.

- Căn phòng sạch sẽ quá.

Palmer nói xong liền ngồi xuống ghế sofa, sau đó nhìn về phía sa bàn trước mặt. Anh ta nhận ra nó chỉ trong nháy mắt:

- Đây là Sự sụp đổ của thành phố Thánh? Giờ đã không còn mấy ai biết về trận chiến này.

- Có vẻ anh rất quen thuộc với nó.

Bologo nói.

- Tôi đã từng được học ở trường, anh phải biết là tôi tốt nghiệp với thành tích hạng nhất nha.

Palmer khoe khoang.

Bologo nhìn anh ta với ánh mắt kỳ quái. Dựa trên những hành vi trước đây của Palmer thì thật sự rất khó để Bologo có thể liên tưởng Palmer với một tinh anh có thành tích hạng nhất.

- Ồ? Tôi có thể xem cái này không?

Palmer nhận ra điều gì đó, nhưng thay vì tùy tiện như trước thì anh ta lại thận trọng hỏi Bologo.

Chuyện này đã khiến Bologo có cái nhìn hơi mới về Palmer.

- Cứ tự nhiên.

- Oa, mấy cái đĩa nhạc này hiếm nha, anh tìm thấy ở đâu vậy?

Palmer cầm mấy cái đĩa nhạc lên và hỏi với vẻ ngạc nhiên.

- Tiệm đồ cũ, chỉ cần tốn chút thời gian là có thể kiếm được không ít đồ tốt ở nơi đó.

Thấy Palmer có vẻ thích thú với thứ này, Bologo bước tới và đặt đĩa lên máy phát nhạc. Tiếng ca dần vang lên theo chuyển động của máy.

- Chất lượng âm thanh có vẻ hơi kém. Đĩa này là đồ cũ rồi. Anh phải thử thứ gì đó mơi mới, như băng cát sét chẳng hạn.

Nghe thấy tiếng ca, ánh mắt của Palmer sáng lên, có vẻ như anh ta và Bologo là người có chung sở thích.

- Haizz, vẫn còn chưa đến lúc tôi được nhận tháng lương đầu tiên đây.

Bologo bất đắc dĩ nói.

- Vậy nếu có cơ hội thì đến nhà của tôi, tôi sẽ cho anh xem đống đồ chơi hay ho đó.

Palmer nói rồi giơ ngón cái lên.

Bologo bước đến một bên rồi ngồi xuống ghế sofa. Giữa anh và Palmer vẫn còn có chút khoảng cách. Nhìn anh chàng vừa mới thức giấc này, Bologo hiếu kỳ nói:

- Sao? Đã quen với vị trí mới này rồi à? Tôi nhớ vẻ mặt anh như đưa đám suốt ngày hôm đó cơ mà.

- Hết cách rồi, dù là buồn rười rượi hay vui mừng phấn chấn thì vẫn phải đi làm đúng không?

Palmer mỉm cười than vãn.

- Còn sống là còn phải tập trung vào công việc.

[Anh chàng này lạc quan đến không ngờ. Cũng đúng thôi, với "ban ân" hoang đường như vậy mà Palmer không lạc quan thì cũng khó mà chịu nổi.]

- Nếu anh không thích công việc kiểu này thì nên từ bỏ ngay từ đầu.

Bologo nói sau khi suy nghĩ một lúc.

- Hết cách rồi, ai bảo tôi là người của nhà Krex cơ chứ? Lại còn mang sứ mệnh của một người thừa kế.

Nói đến đây thì Palmer không buồn ngủ nữa mà than phiền không thôi:

- Tôi vẫn luôn thuyết phục bố mẹ mình sinh thêm một đứa em trai hay gì đó nữa để tôi không cần bận tâm về bất kỳ trách nhiệm nào. Thế nhưng họ luôn nói rằng cái gì mà tôi là một người thừa kế trăm năm có một của gia tộc, vinh quang của nhà Krex có được hồi sinh hay không, tất cả đều phụ thuộc vào tôi.

- Sau đó? Sau đó là không có sau đó.

Palmer dang tay ra lộ vẻ tuyệt vọng.

Gia tộc Krex.

Bologo đã từng nghe Jeffrey đề cập trước đó rằng gia tộc này tồn tại trước cả khi Cục Trật tự thành lập. Sau Sự sụp đổ của thành phố Thánh, họ đã được Liên minh Rhine mời và trở thành một trong những người sáng lập ban đầu của Cục Trật tự.

- Vậy còn anh thì sao? Anh cảm thấy thế nào về công việc này?

Palmer hỏi ngược lại.

- Một nơi suốt ngày chém chém giết giết như Cục Trật tự đã đủ hoang đường, nhưng tôi lại không ngờ rằng vẫn có người gia nhập vào Bộ phận Thực Địa... Anh có biết tỷ lệ tử vong hàng năm của Bộ phận Thực Địa không? À đúng rồi, hình như là anh không chết nên mấy chuyện kiểu này chẳng có ý nghĩa gì đối với anh cả.

Palmer nhớ lại những gì Lebius đã nói với bản thân, rằng cộng sự của anh ta, Bologo Lazarus, sẽ không chết.

Chuyện này khiến Palmer có hơi sốc. Dù đã biết rằng trên đời này có kẻ bất tử, nhưng đây là lần đầu tiên mà Palmer được tiếp xúc với một người trong số đó.

Càng nghĩ càng thấy phiền phức, Palmer bắt đầu nhớ về cao nguyên Nguồn Gió, rồi chợt nhớ đã lâu lắm rồi mình không về nhà, sau đó liền cảm thấy một nỗi buồn man mác...

- Tôi? Tôi khá thích công việc này.

Bologo trả lời rất nghiêm túc, và anh cũng nói y hệt như vậy lúc chiến đấu với kẻ địch:

- Vừa được chém người lại còn vừa nhận được tiền, tôi cảm thấy không hề tồi chút nào.

Palmer nhìn Bologo với ánh mắt quái dị. Gương mặt anh ta nhăn nhó trong mấy giây sau đó mắng:

- Bộ phận Thực Địa đúng là một đám tâm thần.

- Anh bây giờ cũng là thành viên của đám tâm thần ấy.

Bologo nghĩ rồi nói với Palmer như vậy:

- Đúng không, cộng sự?

Câu "cộng sự" này đã khiến tâm lý của Palmer hoàn toàn sụp đổ. Vẻ lạc quan mà anh ta cố tạo ra đã tan biến, Palmer từ từ đứng dậy với khuôn mặt cúi gằm.

- Được rồi, được rồi.

Palmer liên tục lẩm bẩm và lấy một thứ gì đó ra khỏi ngực mình:

- Jeffrey nhờ tôi đến đón anh. Chắc hẳn anh ta đã nói trước với anh rồi.

Bologo gật đầu, sau đó thì hỏi lại:

- Anh có biết anh ấy định làm gì khi nhờ đón tôi hay không?

- Không biết, biết càng nhiều thì càng thêm phiền.

Palmer lẩm bẩm, nhưng rồi lại bổ sung thêm:

- Nhưng tôi nghĩ đó hẳn phải là một việc cực kỳ quan trọng, nếu không thì Jeffrey đã không đưa cái này cho tôi.

Vừa nói, Palmer vừa lấy trong túi ra một chiếc chìa khóa mà Bologo đã từng nhìn thấy.

Chìa khóa mê cung.

- Số lần tôi dùng cái này cũng không nhiều lắm, đã chuẩn bị kỹ càng chưa?

Palmer vui vẻ trở lại. Anh ta cầm "chìa khóa mê cung" và đứng trước cửa phòng với vẻ háo hức muốn thử.

- Đi thôi.

Bologo đã sẵn sàng từ lâu. Anh và Palmer đứng cạnh nhau trước cửa, rồi Palemr cắm "chìa khóa mê cung" vào ổ khóa. Sau đó, lấy trụ khóa làm trung tâm, đường vân sáng rậm rạp lan ra khắp cánh cửa.

Palmer vặn chìa khóa, sau đó dùng một chút lực để mở ra bóng tối vô biên và hỗn loạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK