- Trừng phạt và yên bình...
Kodling trầm tư, lộ vẻ u buồn trên mặt.
Lời của Bologo khiến Kodling nhớ lại những chuyện cách đây rất lâu, lúc mà "Người Nghiện" vừa mới thành lập. Khi ấy, hắn và David phải lang thang khắp những con hẻm tối tăm để cướp đoạt hết linh hồn này đến linh hồn khác.
Kodling ngày nào cũng phải rửa tay, rửa mãi cho đến khi tay đỏ ửng lên mới thôi. Mặc dù trông nó đã vô cùng sạch sẽ nhưng hắn vẫn cảm thấy rất bẩn, bởi những vệt máu đen còn dính trong móng tay cho dù có nhổ ra cũng khó có thể rửa sạch.
- Tôi nghĩ... tôi cũng có thể hiểu điều đó.
Đây là một câu trả lời nghiêm túc. Kodling vẫn còn nhớ chuỗi ngày u ám đó, mỗi ngày hắn đều giật mình thức giấc bởi vì cơn ác mộng. Khi nhìn người đi đường qua khe hở trên rèm cửa, hắn luôn cảm thấy sứ giả của thần đang ở đó và dõi theo mình, sẵn sàng trừng phạt bất cứ lúc nào.
Sống trong một nỗi sợ hãi khôn nguôi, rất lâu về sau, Kodling chẳng thể rõ mình đã quen với cuộc sống như thế hay đã chết lặng trước cảm giác sợ hãi về sự trừng phạt kia.
Sự trừng phạt không đến, và quy mô của "Người Nghiện" thì ngày càng gia tăng, kèm với đó là vô số hòn đá triết gia được buôn bán mỗi ngày.
Thậm chí Kodling còn nói đùa với David:
- Thần đã chết rồi, hoặc là không tồn tại.
David thì không có nhiều gánh nặng tâm lý như vậy, bởi vì gã là một tên lính đánh thuê thuần túy:
- Vậy thì tôi càng thích thế giới mà các vị thần đã chết hết hơn.
- Tại sao lại vậy?
Kodling hỏi.
- Bởi vậy thì ít nhất thần cũng đã từng tồn tại.
Kodling lắc đầu, để lại những ký ức tồi tệ đó ra sau lưng rồi thì thầm:
- Vợ tôi mắc bệnh tâm thần. Cô ấy thường xuyên gây ra tổn thương cho người khác. Mỗi lần tỉnh dậy cô ấy đều rất đau khổ và tự trách bản thân. Vì điều này mà tâm trạng của cô ấy ngày càng suy sụp, thậm chí còn từng nghĩ đến việc tự tử.
Kodling không nói dối, đó là sự thật, một sự thật bị bóp méo.
- Đôi khi tôi đoán cô ấy hẳn đang nghĩ rằng chỉ cần chết đi thì sẽ không có ai bị tổn thương do mình, thế thì mỗi ngày sẽ không phải tự trách bản thân và sống trong sợ hãi nữa.
- Vợ... của anh?
Bologo nói.
- Đúng vậy, chuyện đã lâu rồi. Một vụ tai nạn đã khiến cô ấy mắc chứng bệnh như vậy. Nhưng may mắn thay, Ginny rất kiên cường.
Kodling nói:
- Rạp được đặt theo tên của cô ấy.
- Anh rất yêu cô ấy.
- Đương nhiên, tôi tình nguyện nhuốm bẩn hai tay vì Ginny.
Lời mà Kodling vừa nói chỉ có hắn mới hiểu được.
- Vậy thì dường như anh rất hạnh phúc.
Bologo nói với vẻ ghen tị:
- Còn tôi là một thằng vô cùng đen đủi.
- Những việc tốt mà bạn tôi làm không được đền đáp. Thay vào đó, bà lại chết trong một vụ giết người... Kodling, anh có biết không? Đôi khi tôi nghĩ cái thứ chết tiệt của thế giới này chính là nó.
Bologo nhỏ giọng nguyền rủa.
- Thực ra, cuộc sống bất hạnh không phải là điều tồi tệ nhất, điều tồi tệ nhất là anh không ngừng làm việc thiện, đối xử chân thành với mọi người, yêu thương mọi điều trong cuộc sống… nhưng anh lại không nhận được bất kỳ sự công nhận và đền đáp nào.
- Nếu như anh là ác nhân đốt nhà, giết người hay cướp của, khi bị trừng phạt, anh có lẽ sẽ thở phào nhẹ nhõm và nói những điều như 'Mình xứng đáng bị như vậy'.
- Nhưng anh vẫn luôn có ý định tốt, tuy nhiên nỗi bất hạnh của số mệnh lại giáng xuống đầu anh.
- Những chuyện như này khó tránh khỏi khiến cho người ta hoang mang, khiến ai cũng phải hoang mang về ý nghĩa tồn tại của mình, thậm chí ngay cả những thứ mình gắn bó cũng không còn đáng tin cậy nữa.
- Chuyện đó nghe có vẻ thật tệ.
Kodling nói.
- Đúng, thật tệ, vì vậy tôi luôn cáu kỉnh và giận dữ.
Bologo nhìn con phố vội vã. [Adele thường nói rằng mình có một cái nhìn méo mó về công lý, bởi vì trông thì có vẻ giống như đang thực thi công lý nhưng thực ra công lý này không phải là công lý mà giống với việc trút giận cá nhân hơn.]
Bà thường trêu Bologo rằng nếu Bologo là thiên thần do thần gửi đến thì hẳn phải là một thiên thần phản diện.
Thiên thần phản diện – Bologo cho rằng đó là một từ rất ngầu.
Và đây chính là kết quả, sau khi tất cả những chuyện này xảy ra, Bologo trở nên phẫn nộ với mọi thứ, cố chấp phá tan hết cánh cửa này đến cánh cửa khác bằng nắm đấm nhuốm máu của mình.
- Vậy anh đã tìm ra câu trả lời chưa?
- Tôi đã tìm thấy nó.
Bologo nói sau khi cân nhắc vài giây:
- Nếu số phận đập vào đầu tôi thì tôi sẽ bóp cổ ngược lại nó. Dù sao thì thần không tồn tại, vậy thì có gì phải sợ số phận?
- Tôi sẽ không chết, và tôi có thời gian để sửa đổi chuyện này.
Bologo nói đùa một câu mà Kodling không thể hiểu được.
- Bologo, bạo lực không thể giải quyết tất cả. Thế giới rất rộng lớn, nắm đấm của mình anh không thể đánh bại tất cả ác nhân.
Trong ký ức của Bologo, Jeffrey đã từng đưa ra nhận xét như thế.
- Vậy thì sao? Hoang mang và đau khổ khi không thể hạ gục tất cả ác nhân? Không, không, Jeffrey, không nên như thế.
Đó là những gì Bologo phản bác vào thời điểm đó.
- Trước tiên phá tan những gì tôi có thể nhìn thấy, sau đó thì từ từ phá tan những gì tôi không nhìn thấy.
Bologo cảm thấy mình ngầu bá cháy khi nói những lời đó, hệt như một triết gia nóng nảy khi đang theo đuổi những ngụy biện cố chấp của riêng mình.
Thế giới là một võ đài, còn Bologo là một võ sĩ quyền anh không thể bị đánh bại.
- Nghe không đến nỗi nào nhỉ.
Kodling nói.
Sau khi cánh cửa tiệm hoa được đẩy ra, Bologo thấy Palmer đang đứng đó và quay mặt vào trong như thể đang nói chuyện với ai đó.
- Rất xin lỗi vì đã khiến anh phải thất vọng.
Thấy vậy, Bologo lên tiếng kết thúc cuộc trò chuyện này.
- Không có gì, cuộc sống luôn có những điều bất ngờ.
Kodling nói.
- Nhưng tôi chắc chắn sẽ xem buổi diễn lại.
Bologo nhấn mạnh.
- Ồ? Diễn lại?
Ánh mắt của Kodling xen lẫn chút hoang mang, hắn nhìn về phía đường phố và nói với giọng điệu có phần giễu cợt:
- Không biết chừng tối mai sẽ là cảnh cuối cùng của "Con Chuột Mông Lung"?
- Cảnh cuối? Vậy thì anh có thể cho tôi xem một đoạn giới thiệu được không?
Bologo cười và coi cái gọi là "cảnh cuối" như một trò đùa.
Kodling lắc đầu.
- Cần phải giữ bí mật?
Bologo nói.
- Không, là do tôi chưa nghĩ ra đoạn kết.
- Hả? Tối mai là buổi biểu diễn mà giờ anh còn chưa nghĩ ra cái kết?
Bologo giật mình. [Có chuyện gì với mấy tay nghệ sĩ này vậy?]
- Không phải là tôi chưa nghĩ đến cái kết. Tôi đã viết một vài bản thảo nhưng luôn cảm thấy không hài lòng, như kiểu nó thiếu một thứ gì đó.
Kodling khá là sầu não về chuyện này. Hắn hệt như con chuột mông lung trong câu chuyện, mông lung giữa thế giới bình thường và "Người Nghiện". Áp lực đến từ Cục Trật tự và sự thúc giục của Thanh kiếm bí mật của Đức Vua đã khiến hắn không thể bình tĩnh hoàn thành buổi biểu diễn cuối cùng này.
Kodling thường bị dày vò bởi cảm giác ngắt quãng, thậm chí đôi khi còn bị ảo giác.
- Không cần tập luyện à?
- Không cần, mặc dù chưa nghĩ ra, nhưng trong kế hoạch của tôi thì cảnh cuối sẽ là màn độc thoại của Bart. Vậy nên chỉ cần mình tôi diễn là đủ rồi.
Kodling nói.
Bologo đứng dậy bởi Palmer đã ra hiệu cho anh.
- Đó là bạn của anh?
- Có thể nói là vậy, chính xác hơn thì là người lái xe.
Bologo vừa cười vừa nói. Qua đó có thể thấy địa vị của Palmer trong lòng anh.
- Thực ra... đôi khi tôi cảm thấy mình không hề yêu vợ.
Ngay khi Bologo chuẩn bị rời đi Kodling đột ngột lên tiếng.
Bologo quay đầu lại thì thấy Kodling vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như thể chưa nhận ra mình vừa nói gì.
- Tôi biết Ginny đang rất đau khổ, nếu tôi thực sự yêu cô ấy thì phải như cô ấy nói, cho cô ấy một sự giải thoát yên bình mới đúng. Nhưng tôi... tôi không biết có phải do mình ích kỷ muốn giữ cô ấy bên mình mãi mãi hay không, hay là do sự hèn nhát và nỗi sợ hãi khi phải đối mặt với tương lai không có Ginny mà tôi đã giữ cô ấy lại trong xiềng xích.
Kodling mặt không cảm xúc.
- Nỗi thống khổ kéo dài, nỗi thống khổ của cả hai, nỗi thống khổ của rất nhiều người cứ thế mà đan xen vào nhau. Đôi khi tôi tự an ủi mình là ít nhất Ginny vẫn còn sống, ít nhất tôi có thể ôm cô ấy vào lòng.
- Nhưng cảm giác này là gì đây? Dục vọng chiếm hữu ích kỷ? Sợ hãi về tương lai? Hay mơ tưởng đến từ một phía của tôi?
Nghe như đang đọc từng dòng của kịch bản, chỉ có điều Kodling đọc nó rất tệ, không hề có chút cảm xúc nào mà chỉ giống như một cỗ máy lạnh lùng lặp đi lặp lại.
Trong mắt Kodling, thế giới đã biến thành hai diện mạo, một là địa ngục điên cuồng và tăm tối, và hai là sân khấu cho lễ hội cuồng hoan của mọi người.
- Bologo, tôi nghĩ... tôi nghĩ mặc dù thần không tồn tại nhưng ác nhân hẳn cũng khát khao điều đó, khát khao khoảnh khắc mà sự trừng phạt giáng xuống.
Kodling buồn bã nói.
- Đến cuối đời, cuối cùng cũng có thể ngừng chạy trốn và bình thản đón nhận khoảnh khắc yên bình xuất hiện.
- Kod... Kodling?
Bologo lo lắng nhìn Kodling. Kodling chớp mắt, lúc này mới giật mình nhận ra, ngượng ngùng nói:
- Xin lỗi, tôi hơi nhập tâm khi nghĩ về cốt truyện. Tôi thường làm như vậy, đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
- Ồ, chuyên nghiệp! Không hổ là người làm công việc sáng tác.
Bologo ca ngợi. Còn về chuyện mấy câu cảm thán vừa rồi rốt cuộc là phát ra từ nội tâm hay là do công việc sáng tác thì chỉ có mình Kodling mới biết.
- Khi khác gặp lại, Kodling.
Bologo vẫy tay, chào tạm biệt Kodling rồi đi về phía tiệm hoa. Kodling từ từ đứng dậy với đôi mắt u ám, không biết đang suy nghĩ về điều gì.
Kodling cũng rời đi, nhưng khi nhìn Opus trông như một mê cung thì Kodling lại cảm thấy hoảng sợ và hoang mang, không biết phải đi về đâu.
...
Trong quán nhỏ gần tiệm hoa, ba người ngồi quanh chiếc bàn nhỏ trong góc.
- Palmer, cái tên khốn này, tôi đã bảo anh đừng có đi theo tôi đến chỗ này bao nhiêu lần rồi?
Cuối cùng, cuộc trò chuyện giữa ba người bắt đầu bằng lời mắng chửi của một người đàn ông.
- Đi theo anh là có ý gì? Tôi chỉ tình cờ tới để mua hoa, rồi tình cờ gặp lại người cộng sự cũ, và tình cờ có thời gian rảnh để nói chuyện với người cộng sự cũ mà thôi.
Palmer vừa cắn một bông hoa trong miệng, vừa nói mà không hề biết cái gì gọi là xấu hổ.
Trong khi cả hai đang mắng mỏ lẫn nhau thì Bologo cẩn thận quan sát người đàn ông. Người đàn ông này mặc một bộ trang phục giống với Bologo, hệt như một nhân viên vừa tan làm với vẻ ngoài rất bình thường, ngoài ra thì còn đeo kính trên mặt. Khi người đàn ông này im lặng thì mang đến cho người khác một cảm giác cẩn thận và đáng tin cậy, nhưng khi vừa rời mắt khỏi thì lại như thể bị cố tình lãng quên, hình ảnh về người đàn ông bỗng dần tan biến trong tâm trí, cho đến khi biến mất và tan vào hư vô.
[Có phải là do năng lượng bí mật không?] Bologo hoài nghi.
Sau một cuộc trao đổi thân thiện, người đàn ông chuyển sự chú ý sang Bologo.
- Vậy đây là?
- Cộng sự mới của tôi, Bologo Lazarus.
Palmer nói, rồi vươn tay khoác lên người Bologo như một người anh em tốt, đồng thời còn không quên giới thiệu cho Bologo:
- Bologo, đây là Church Burton, cộng sự cũ của tôi.
Hai người nhìn nhau một giây rồi gật đầu.
Đôi mắt của Bologo lộ ra vẻ thấu hiểu, còn đôi mắt của Church lộ ra vẻ đồng cảm, không hiểu sao mặc dù không nói lời nào nhưng cả hai lại đoán được suy nghĩ của nhau.
Church thở dài, nhìn Palmer với vẻ ghê tởm rồi cau mày:
- Palmer, mặc dù anh là một thằng khốn chết tiệt nhưng không thể không thừa nhận anh vẫn có điểm mấu chốt. Anh sẽ không cố ý tự tiện xâm phạm vào đời sống riêng tư của tôi... vậy nên là có chuyện gì?
Dù đã bị Palmer phá hỏng cuộc hẹn hò mỗi tuần một lần nhưng Church vẫn sẵn sàng lắng nghe Palmer giải thích trước khi đấm vào mặt Palmer vì nể tình xưa nghĩa cũ.
- Lần này anh được cử đi điều tra một nhà máy sản xuất ở bến tàu đúng không?
Palmer nói.
- Không sai, có chuyện gì?
- Tôi cần thêm những thông tin chi tiết mà anh không thể đưa vào báo cáo.
Palmer ngừng cười và nói một cách nghiêm túc.
- Đêm mai bọn tôi sẽ đột kích vào nơi đó.