*Reng Reng Reng*
Tiếng chuông điện thoại không ngừng reo lên, lặp đi lặp lại trong đêm tối như thể đang đợi chờ một ai đó.
Trong sự tĩnh lặng và lạnh lẽo, tiếng chuông vang lên nghe vô cùng chói tai.
Bologo nhìn chằm chằm vào bốt điện thoại màu đỏ. Xung quanh đây chỉ có một mình anh, thế nên có vẻ như tiếng chuông này là dành cho Bologo.
Sau vài giây dừng lại, Bologo phớt lờ tiếng chuông và bước tiếp trên con phố dài như vô tận này.
Tiếng chuông càng lúc càng xa, bốt điện thoại màu đỏ cũng dần chìm vào bóng tối sau lưng. Nhưng trong một khoảnh khắc nào đó, tiếng chuông bỗng đọng lại. Khi Bologo càng tiến về phía trước, nó không những không biến mất mà còn ngày càng rõ hơn, mãi cho đến khi Bologo dừng lại.
Lại một bốt điện thoại màu đỏ khác, và nó cũng không ngừng vang lên tiếng chuông điếc tai.
Bologo liếc bốt điện thoại, rồi nhìn tấm biển bên cạnh. Anh có thể chắc rằng mình không lạc đường và quay trở về vị trí ban đầu. Bốt điện thoại công cộng kiểu này rất phổ biến ở Opus, chỗ nào cũng có.
Bologo trở nên cảnh giác. Tiếng chuông này dường như đang đuổi theo anh.
[Chuyện gì đang xảy ra?]
Người bình thường có thể chỉ nghĩ đây là một việc kỳ lạ hay một sự kiện siêu nhiên nào đó, nhưng Bologo biết rằng trên đời này thực sự có sức mạnh siêu phàm. Đằng sau mỗi điều bất thường đều ẩn chứa một sức mạnh nào đó, và chúng đều nhắm tới những mục đích khác nhau.
Đưa tay vào trong áo, nắm chặt con dao gấp lạnh giá. Vũ khí cầm tay này luôn được Bologo mang theo. Bởi vì biết đâu lại có lúc dùng tới, chẳng hạn như giết địch, hoặc cũng có thể dùng để mở lon.
Cảm giác này khá kỳ diệu, như thể trong một khoảnh khắc nào đó Bologo đã bước từ hiện thực vào thế giới hư ảo, đi nhầm vào một bộ phim kinh dị nào đó.
Bước nhanh hơn, đi về phía nhà ga gần nhất. Tiếng chuông điện thoại ngân vang như một bóng ma, bám theo Bologo mọi lúc. Điều kỳ lạ hơn nữa là dọc đường đi Bologo không hề nhìn thấy một người đi đường nào khác.
Nỗi bất an trong lòng càng lúc càng lớn.
Có lẽ vào một khoảnh khắc nào đó, khoảnh khắc mà bộ phim kết thúc, khoảnh khắc mà anh đứng dậy và rời đi, tại một tích tắc trong khoảnh khắc ấy, Bologo đã bị trục xuất ra khỏi thế giới này và đến một thế giới tuy quen thuộc mà hoàn toàn xa lạ.
Thế giới chỉ có một mình anh.
Một hồ quang điện yếu ớt xẹt qua bóng tối. Bologo đột ngột dừng bước và giữ nguyên vị trí của mình. Con dao gấp đã được rút ra, lưỡi dao sáng chói được bật trên tay.
Anh nhìn con đường trước mặt. Đây là một con đường rất bình thường, chỉ có điều khá vắng vẻ. Cơn gió đêm lạnh lẽo thổi tung những chiếc lá rụng và tờ báo, khiến chúng đung đưa trên một góc phố rồi biến mất trong bóng tối bao la.
Tiếng bước chân vang lên.
Đó không phải là tiếng bước chân mà một người bình thường có thể tạo ra.
Âm thanh nặng nề, đều đặn và buồn tẻ vang lên, cứ như thể có một người khổng lồ đang bước về phía anh. Cùng lúc đó, đèn đường dần tắt hết khiến những tòa nhà cao tầng gần đó cũng chìm vào bóng tối.
Ánh sáng bị xua đuổi. Bologo như thể đang đứng trong một hòn đảo biệt lập. Bóng tối không ngừng ập đến. Âm thanh nặng nề, buồn tẻ như tiếng trống đang tiến đến gần. Tiếng sấm âm ỉ trong cơn bão cũng sải bước về phía anh.
Cuối cùng, bóng tối dừng lại trước mặt Bologo.
Trong bóng tối vô tận đó chỉ còn lại mình Bologo và ngọn đèn đường còn hoạt động duy nhất trên đầu, cùng với bốt điện thoại màu đỏ đang không ngừng đổ chuông nằm ngay giữa lằn ranh của bóng tối và ánh sáng.
Ngoài ra không có gì bất thường.
Hít một hơi thật sâu, Bologo không sợ chết, nhưng không ai biết cái mà họ chưa biết đến. Thứ không biết tự nó đã là vô số khả năng, đồng thời cũng là nỗi sợ hãi đáng sợ nhất.
Với một tiếng thở dài, Bologo nở nụ cười bất đắc dĩ. Có vẻ như bên kia không muốn cho Bologo bất cứ cơ hội nào để từ chối.
Bước đến bốt điện thoại màu đỏ, mở cửa, không gian nhỏ hẹp chỉ có thể chứa một mình Bologo.
Cho tới nay, Bologo vẫn chưa bị uy hiếp đến tính mạng, những sự kiện kỳ quái trước đó trông giống như muốn Bologo nghe điện thoại thì đúng hơn. Người ở đầu dây bên kia có lẽ đã cảm thấy cáu kỉnh vì sự trốn tránh của Bologo, nên cuối cùng mới chặn anh lại bằng cách thô lỗ này.
Hiện giờ Bologo bắt đầu hiếu kì: [Rốt cuộc là ai đã gọi cuộc điện thoại này?].
Nhận điện thoại, đặt ống nghe lên tai, một giọng nam trầm thấp, thanh nhã vang lên:
- Xin chào, quý ngài Bologo Lazarus.
Bologo đoán đó hẳn phải là một quý tộc cổ xưa đang ngồi trong bóng tối sâu thẳm và nhìn xuống thế giới.
- Ngươi là ai?
Bologo hỏi ngược lại.
- Một người xem? Một fan hâm mộ? Một doanh nhân giàu có muốn 'đầu tư' vào anh? Bất cứ điều gì, những thứ như danh tính có còn quan trọng nữa hay không?
Người đàn ông cười, nói:
- Mục đích của ngươi là gì?
Hỏi cũng vô ích bởi không nhận được câu trả lời nên Bologo quay sang hỏi vấn đề khác.
- Ta muốn thành lập một liên hệ thân mật hơn với anh.
Nghe thấy vậy, Bologo bật cười. Ánh mắt hướng về phía bóng tối ngoài bốt điện thoại:
- Đây là một lời mời sao? Một kiểu mời vớ vẩn như vậy?
- Cho ta xin lỗi vì việc này. Vì một số lý do nên ta chưa thể gặp trực tiếp anh. Chuyện này sẽ gây nên sự cảnh giác của một số người... Nhưng nếu anh muốn thì gặp mặt sớm hơn cũng không phải là không thể.
Người đàn ông xin lỗi trước, sau đó lại mời Bologo, một lời mời càng thân thiết hơn.
Giọng nói bỗng trầm xuống. Có thể cảm nhận rõ bóng tối xung quanh đang trở nên tối hơn, kéo theo cái lạnh u ám tràn vào.
Bologo nhìn vào tấm kính của bốt điện thoại. Trời vẫn chưa đến mùa đông nhưng chẳng biết lúc nào một lớp sương giá đã bám lên trên đó. Đồng thời sương còn đang không ngừng lan ra với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, trông như những sợi dây leo đang điên cuồng sinh trưởng, có lẽ chỉ cần vài phút là có thể nuốt chửng tất cả.
Mặt đất cũng đang rung chuyển, không biết thứ gì đang được thai nghén ở dưới đó, nhưng những gì Bologo biết là một khi thứ đó chui ra khỏi mặt đất, nó sẽ là khởi đầu của cơn ác mộng xói mòn tất cả.
- Quên đi, tôi thấy nói chuyện ở khoảng cách xa như hiện giờ cũng không tồi. Nếu chúng ta thật sự gặp mặt e rằng tôi sẽ bổ một dao vào đầu ông.
Bologo khôn ngoan từ chối, tay vẫn nắm chặt con dao gấp, rồi siết lại, mồ hôi nhễ nhại chảy ra.
Một tiếng cười trầm thấp vang lên trong điện thoại. Kèm với tiếng cười đó, làn sương giá đang lan ra bỗng ngừng lại, sau đó chậm rãi tan ra và nhỏ xuống dưới.
- Ta biết anh không dễ gì tin tưởng ta, và ta cũng chưa bao giờ nghĩ rằng chỉ một cuộc trò chuyện có thể đưa chúng ta lại gần nhau hơn.
Người đàn ông tiếp tục nói:
- Đây chỉ là một lời chào thân thiện. Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau, quý ngài Lazarus.
- Tôi nghĩ tốt hơn là chúng ta không nên có bất kỳ mối liên hệ nào.
Bologo từ chối. Khi nãy anh không biết người đàn ông này là ai, nhưng giờ anh đã mơ hồ đoán ra một điều gì đó. Một thứ bị mọi thứ trên đời ghét bỏ đang dần trồi lên khỏi biển sâu tăm tối.
Chỉ vỏn vẹn nói chuyện qua điện thoại thôi Bologo đã có thể ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc.
- Đừng vội từ chối, quý ngài Lazarus, chúng ta nhất định sẽ gặp lại.
Điện thoại trong tay bắt đầu khẽ rung lên, phát ra tiếng kim loại ma sát vào nhau, thậm chí toàn bộ bốt điện thoại cũng bắt đầu rung chuyển.
Bologo không hoảng sợ mà tiếp tục lắng nghe những lời của người đàn ông nói.
- Đây chỉ là một món quà gặp mặt, anh biết cách sử dụng nó.
Đây là câu cuối cùng của người đàn ông.
Điện thoại bị ngắt. Đúng lúc này, bốt điện thoại cũng ngừng rung chuyển, ngay cả bóng tối bên ngoài cũng bắt đầu biến mất. Điện đã khôi phục, đèn đường lần lượt bật lên, Bologo đã quay trở về thế giới bình thường.
Bologo lặng lẽ quan sát tất cả những điều này. Tiếng ồn ào trong mơ hồ, theo sau là các phương tiện và người đi bộ băng qua đường.
Kết thúc.
Tiếng ‘cạch’ vang lên, một đồng xu bật ra từ cổng trả tiền của bốt điện thoại. Nó có màu vàng chói lóa.
Bologo nhặt đồng xu lên.
Mặt trái của đồng xu được khắc vô số sợi chỉ đến từ mọi hướng, quấn vào nhau và quyện lại thành một quả trứng khổng lồ, không rõ bên trong đang thai nghén thứ gì.
Mặt sau của đồng xu khắc một đống tiền vàng, còn người đàn ông tên "Mammon" kia thì ôm đống của cải này với vẻ tham lam, nhưng dù cố gắng đến đâu thì hắn cũng không bao giờ có thể ôm hết chúng vào lòng.
Không phải là đồng Wenger mà là đồng Mammon chỉ xuất hiện ở Ngã Ba Vô Định.
Tiếng đập cửa vang lên.
Chưa kịp thả lòng đầu óc thì tinh thần của Bologo lại trở nên căng thẳng, anh nhìn ra phía sau thì thấy một người phụ nữ đang gõ cửa và hét lớn:
- Gọi xong chưa? Đừng có đứng ì trong đó!
- Xong… xong rồi... Rất xin lỗi.
Bologo nói một cách miễn cưỡng, sau đó phun hơi thở đang bị kìm nén trong lồng ngực ra.
Sau khi Bologo ra khỏi bốt điện thoại chật hẹp, người phụ nữ lập tức bước vào. Có thể nghe thấy tiếng nói chuyện vang lên trong đó, kèm với sự hối hả xung quanh truyền vào trong tai, kéo anh lại gần với thế giới hiện thực.
Bóng tối và sương giá, mọi bất thường đều biến mất, như thể tất cả những chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác của Bologo, nhưng đồng xu lạnh giá trên tay lại luôn nhắc nhở anh.
Đó không phải ảo giác, mà là chân thực tuyệt đối.
Cúi đầu nhìn chằm chằm đồng Mammon vàng óng trong tay, sau đó quay đầu nhìn đêm dài, Bologo giơ tay định ném nó xuống cống, nhưng vừa mới vung lên thì lại dừng lại.
Liếc ánh vàng rực rỡ, ma xui quỷ khiến thế nào mà Bologo lại nhét nó vào túi và thì thầm:
“Bạo Chúa.”