Opus là một thành phố cực kỳ rộng lớn. Là chiến trường giữa Đế quốc Kogardel và Liên minh Rhine năm xưa, hàng năm đều có một lượng lớn tiền được đổ vào đây, kéo theo vô số người tha phương đến từ phương xa cùng nhau xây dựng nên thành phố điên rồ này.
Trong suốt sáu mươi sáu năm thành lập, Opus không ngừng mở rộng ra bên ngoài. Trông nó như một cánh rừng hoang dã mọc theo một cách man rợ, bị chia cắt thành nhiều khu đô thị khác nhau.
Các khu đô thị phân bố dọc theo Khe Nứt Lớn được gọi chung là bên trong Opus. Còn khu đô thị ở rìa ngoài, chẳng hạn nơi ở mới của Bologo ở Quận Shenbei thì được gọi là ngoại vi Opus.
Quận Landring cũng là một nơi nằm ở ngoại vi Opus. Sông Rhine, bắt nguồn từ phía bắc của Liên minh Rhine và uốn lượn dọc theo Opus sau đó tách ra tại đây. Bởi lý do này, quận Landring sở hữu một bến tàu có quy mô lớn nhất trong Opus, đóng góp một phần cực kỳ quan trọng vào giao thông đường thủy của thành phố này.
Rời khỏi bến tàu và đi về phía bắc dọc theo sông Rhine là có thể đi tắt qua một số khu đô thị quan trọng ở Opus. Sau đó đi tiếp về phía nam chính là Cảng Tự Do, từ nơi đó có thể dễ dàng đến Đế quốc Kogardel bằng đường biển.
David cúp điện thoại, sau đó liếc đôi mắt u ám về phía khung cửa sổ kính khổng lồ sát đất trước mặt.
Là phần nằm ở gần rìa nhất của Opus, bầu trời nơi đây vẫn chưa đến mức u ám. Từ nơi này có thể nhìn thấy ánh sáng rực rỡ của đường chân trời phía xa xăm, kèm với vô số cái bóng vụn vỡ do ánh nắng chiếu qua ô cửa sổ sát đất ố màu.
David châm một điếu thuốc, rồi quay lại đi vào trong nhà xưởng. Trong đây vô cùng náo nhiệt, khắp nơi đều có công nhân đang vận chuyển hàng hóa. Không khí nồng nặc mùi tanh hôi, tệ hơn nữa là còn lẫn cả một số mùi thối rữa.
Tiếng roi vang lên. David bước xuống thang sắt thì thấy có một người đàn ông bị treo lên, lột trần, trên lưng có vô số vết sẹo bê bết máu thấm đẫm cả ống quần, máu nhỏ tí tách xuống.
David nhíu mày, lớn tiếng hỏi:
- Bill, chuyện gì đã xảy ra?
- Ông chủ, hắn ăn trộm hàng.
Người đàn ông đầu trọc cầm roi đáp.
- Hử?
Hai hàng lông mày của David cau đến mức như xoắn vào nhau, gã bước xuống thang sắt, đến cạnh Bill và ngước lên nhìn người đàn ông đang bị treo.
- Anh đói đến thế cơ à?
David hỏi.
Gương mặt của người đàn ông méo mó không biết vì đau hay vì đói. Từng giọt nước mắt lớn chảy ra từ mắt hắn.
- Tôi... tôi không nhịn được.
- À, thì ra là vậy.
David gật đầu và bước đến chỗ một hòm gỗ đã mở, bên trong đó chứa đầy rơm và một vài chai nhỏ chứa Elixir lỏng được bảo quản cẩn thận.
Nhặt bừa một chai thuốc lên, David nói với tên đầu hói:
- Thả anh ấy xuống.
Bill gật đầu, buông sợi dây thừng ra mà không hề thắc mắc gì. Người đàn ông kia hét lên, ngã xuống đống máu đen sền sệt và thút thít trong đau đớn.
- Tôi là một ông chủ rất rộng rãi, nếu các người đói thì cứ việc nói.
David nói lớn để thu hút sự chú ý của đám đông, khiến tất cả đều dừng việc đang làm và nhìn về phía này.
- Anh rất đói đúng không?
David vừa mỉm cười vằ nhìn người đàn ông đang liên tục gật đầu:
- Vậy để tôi đã anh một bữa no.
Nói xong David liền ném lọ Elixir lỏng trong tay ra, chất lỏng màu đỏ sậm trộn lẫn với máu đen sền sệt toát ra một thứ mùi kinh tởm.
Người đàn ông sững sờ mất hai giây, sau đó không thèm để ý đến nỗi đau của mình hay cái mùi kinh tởm kia mà nhào tới liếm láp, cho dù có bị mảnh thủy tinh cứa vào lưỡi cũng không hề dừng lại.
- Mong rằng mọi người có thể tôn trọng sự hợp tác của chúng ta. Tôi trả tiền, các người đóng góp công sức. Điều này thật tuyệt vời đúng không? Thời nay làm gì có mấy ông chủ dám thuê ác ma!
David đi vòng quanh người đàn ông, nhặt một cây xà beng cạnh hắn và vuốt ve nó.
- Nhưng! Tiền đề của hợp tác là phải tuân thủ quy tắc của nhau. Miễn là nó nằm trong quy tắc tôi sẵn sàng để đôi bên cùng có lợi, nhưng nếu dám vượt qua quy tắc... thì tôi chỉ có thể nói lời xin lỗi.
David dừng lại, rồi đột ngột vung mạnh cây xà beng ngay trong giây tiếp theo và nện vào đầu người đàn ông.
Âm thanh như bị bóp nghẹt vang lên, đầu của người đàn ông vỡ nát. Dính phải một đòn nặng như vậy nhưng đáng ngạc nhiên là hắn vẫn có thể di chuyển với tiếng gầm gừ của loài dã thú trong miệng. Tuy nhiên ngay sau đó một ánh sáng kỳ lạ xuất hiện trên cơ thể David. Lại một đòn khác vung xuống.
Đòn này còn mạnh hơn đòn trước gấp mấy lần. Người đàn ông lập tức không còn động đậy gì nữa, nhưng đây chưa phải là kết thúc. David tiếp tục vụt hắn như để trút giận, cho đến khi cái xác trở nên đẫm máu, be bét, chết đến mức không thể chết thêm được nữa.
David thở hổn hển với vết máu dính khắp người giơ xà beng nhuốm máu lên. Tên đầu hói nhận lấy nó rất kịp thời, sau đó David dang hai tay ra, nhìn tất cả mọi người có mặt tại đây:
- Cho nên, thế đấy! Nếu tuân theo quy tắc thì mọi người sẽ kiếm tiền. Nhưng nếu không tuân theo quy tắc thì tôi chỉ có thể làm như vậy.
Không ai đáp lại, tất cả đều giữ im lặng.
- Vậy thì coi như mọi người đã đồng ý, sau đó... làm việc! Nhanh chóng làm việc! Hiệu suất là tất cả!
David hét lên như đang nhấn nút khởi động của một cỗ máy. Tất cả bắt đầu di chuyển, bốc vác hàng hóa và đóng gói lần lượt vào hộp rồi chất thành từng thùng.
“Phù, mấy công việc sai khiến kiểu này để Kodling làm thì hợp hơn.”
David phàn nàn. Gã vẫn hoài niệm công việc trước đây, chỉ cần giết người là có thể kiếm tiền, tuy rằng hiện tại không quá nguy hiểm nhưng David lại không thích nó cho lắm.
Sự an nhàn khiến gã cảm thấy vô cùng khó chịu.
Đúng lúc này, Bill vỗ vào vai David, David qua sang nhìn hắn với vẻ mặt dữ tợn như thể sắp đấm ai đó.
- Ông chủ, ở đó...
Tên đầu trọc nhanh chóng đưa tay lên chỉ về phía trước. David nhìn theo thì thấy một bóng người mơ hồ đứng giữa khe cửa sắt của nhà xưởng. Có vẻ như hắn đã nhận ra ánh mắt của David nên xua xua tay.
David nheo mắt, thở ra làn khói và nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Khách quý hiếm gặp đây.”
...
- Vậy nên hiện giờ chưa có mệnh lệnh gì mới đúng không?
Trong văn phòng nằm trên tầng cao nhất của nhà xưởng, David dựa vào cửa sổ sát đất khổng lồ và nhìn người đàn ông ngồi sau bàn làm việc.
- Không có lệnh gì mới. Vẫn giống như trước, tích trữ hàng hóa càng nhiều càng tốt, sau đó sơ tán. Để tránh bị Cục Trật tự chú ý, trong đêm rút lui, bọn ta sẽ thu hút sự chú ý của Cục Trật tự để cho các người rời khỏi Opus một cách thuận lợi nhất.
Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác sẫm màu, gương mặt ẩn hiện trong bóng tối:
- Với số lượng lớn Elixir lỏng như vậy, không thể không cẩn thận.
- Một lô hàng lớn như vậy... nói mới nhớ, nếu muốn linh hồn thì có thể vận chuyển trực tiếp dưới dạng Hòn đá triết gia đúng không? Tại sao lại còn phải thêm cái đồng Mammon quái dị kia rồi chiết xuất thành dạng lỏng khiến tăng thêm không chi phí vận chuyển?
David ra vẻ uể oải, oán trách:
- Hay do cái gọi là hiệu suất chuyển đổi kia? Linh hồn hóa lỏng có thể có tác dụng lớn hơn linh hồn dạng rắn... thậm chí là do cái đồng Mammon kia ảnh hưởng?
Đồng Mammon dường như có một đặc tính kỳ lạ nào đó. Sau khi ra khỏi Opus, nó sẽ trở thành kim loại thông thường nên việc gia công nó chỉ có thể được thực hiện trong Opus. Đáng tiếc David không phải một nhà giả kim nên chẳng thể tìm hiểu thêm về nó.
- Ngươi đang thăm dò ta sao, David?
Giọng của người đàn ông trở nên lạnh lùng.
- Không có gì, chỉ là tò mò mà thôi. Dù sao thì các người đã trở lại, lại còn yêu cầu bọn tôi làm một đống chuyện như vậy... Thứ này có thể được sử dụng cho mục đích quân sự, cũng có thể nuôi dưỡng một số lượng lớn ác ma. Tôi khó mà tránh khỏi tò mò.
Trước mặt người đàn ông, David trông chẳng khác nào một tên đàn em, cực kỳ sợ hãi việc khiến hắn ta nổi giận.
- Đương nhiên, không nói thì thôi. Biết càng nhiều thì càng nhanh chết. Mấy chuyện kiểu này tôi hiểu.
Gã vẫn luôn giữ thái độ cung kính, sau đó nhỏ giọng hỏi:
- Nhưng... khi nào tôi sẽ nhận được số tiền còn lại?
Người đàn ông khịt mũi, sau đó cầm vali đặt lên bàn làm việc.
- Ồ ồ.
David tỏ vẻ mừng rỡ, rồi cầm chiếc vali lên. Sau khi cẩn thận vuốt ve và định mở ra xem thì gã đột nhiên khựng lại, đặt chiếc vali xuống dưới chân và mỉm cười.
- Không mở ra nhìn sao?
Người đàn ông hỏi.
- Tôi tin tưởng uy tín của Thanh kiếm bí mật của Đức Vua, đồng thời cũng tin tưởng ngài Ngạ Quỷ.
David cười tươi như hoa, sau đó chống cằm đánh giá người đàn ông trước mặt.
Số lần gã gặp "Ngạ Quỷ" không nhiều, thông tin nhận được vô cùng ít ỏi. Ngoại trừ danh hiệu "Ngạ Quỷ" và thân phận thành viên của Thanh kiếm bí mật của Đức Vua thì David không biết thêm gì cả.
Về phần gương mặt của người đàn ông... David từng nhìn chằm chằm vào đó nhưng lại không thể phát hiện ra điều gì bởi nó như bị bao phủ bởi một làn sương đen lơ lửng.
Đây là một loại biện pháp ngụy trang thường thấy trong các tổ chức siêu phàm. Không ai có tên mà chỉ có danh hiệu, cộng thêm việc gương mặt bị che khuất bởi đủ thứ mặt nạ kỳ lạ. David đoán làn sương trên mặt người đàn ông cũng là một loại "mặt nạ".
- Mà tại sao ngài lại phải đích thân tới tìm tôi? Không phải Kodling vẫn liên hệ với ngài hay sao?
David hỏi. Quy mô "Người Nghiện" không lớn, có thể nói là tổ chức lính đánh thuê tạm thời được thành lập theo lệnh của Thanh kiếm bí mật của Đức Vua. Trong số họ vẫn luôn do Kodling đứng đầu, và Kodling cũng luôn là người phụ trách việc liên hệ với Thanh kiếm bí mật của Đức Vua, nhưng giờ "Ngạ Quỷ" lại đột nhiên tìm đến gã.
Gã đã nghĩ đến mấy chuyện tồi tệ, nhưng trên mặt vẫn phải giữ nguyên vẻ vui sướng vì giàu có.
- David, ngươi và Kodling quen nhau lâu rồi phải không?
Người đàn ông không trả lời mà lại hỏi về mối quan hệ giữa gã và Kodling.
- Cũng có thể nói như vậy.
David nhớ lại:
- Đại khái là... thời sinh viên? Đã lâu quá rồi tôi nhất thời không nghĩ ra, có chuyện gì vậy?
- Vậy thì... David, ngươi là lính đánh thuê, đúng không? Chỉ cần có mức giá phù hợp là ngươi có thể làm bất cứ điều gì?
Người đàn ông hỏi lại.
David sửng sốt mất một lúc. Sắc mặt của gã trở nên lạnh lùng, giọng nói cũng không còn vẻ kính trọng:
- Các người định xử lý Kodling?
- Kodling không phải là một tên lính đánh thuê chuẩn mực. Hắn nghĩ về việc biểu diễn cả ngày, lại còn có thêm một người phụ nữ như một gánh nặng. Hắn làm mọi việc rất tốt, nhưng cũng thu hút sự chú ý của quá nhiều người... Ta sẽ sử dụng hắn làm mồi nhử. Cục Trật tự đã nhận ra vấn đề nên ta phải cho chúng một 'cái kết' để chúng có thể yên tâm.
Người đàn ông nhấc chân, chống hai tay lên đầu gối và nói một cách thờ ơ:
- Dù sao thì sau khi hoàn thành lô hàng, sứ mệnh của “Người Nghiện” cũng đã kết thúc... Ngươi có ý kiến gì về việc này không?
David cau mày. Đây là biểu cảm mà gã sẽ lộ ra mỗi khi gặp phải chuyện gì đó phiền lòng: cả khuôn mặt cau có vì buồn khổ.
- Haizz... Kodling sắp phải chết. Tôi vẫn là khá thích anh ta. Tôi vẫn thường nói với anh ta rằng nếu không làm công việc này thì đã có thể trở thành một nghệ sĩ giỏi.
David tỏ vẻ buồn rầu:
- Nhưng ngài nói đúng. Đây là chuyện bất khả kháng. Dù gì thì bọn tôi cũng là lính đánh thuê, không đủ chuyên nghiệp thì sẽ rơi vào kết cục này.
David cúi gằm mặt và không ngừng lẩm bẩm. Gã vò đầu bứt tai khiến đầu tóc rối bù.
Đột nhiên, David bỗng ngẩng mặt lên, trên gương mặt ấy không còn buồn bã nữa mà vô cùng vui tươi.
- Bớt một người để chia tiền, tôi không có ý kiến gì.