Một cô gái đang lau từng ly rượu rồi treo lần lượt chúng lên giá đựng ly trên đầu. Ánh mắt có chút đượm buồn của cô xen lẫn với nét mỏi mệt không đáng có ở độ tuổi này khắc họa rõ trên gương mặt.
Đây là ngày tăng ca thứ tư của Aphia, và bất cứ ai bận rộn như thế đều sẽ không mấy vui vẻ.
Ban ngày, Aphia thường làm việc ở cửa tiệm hoa của nhà, nhưng công việc kinh doanh của tiệm hoa dạo gần đây không được tốt cho lắm, cộng với việc giá thuê nhà ở quận Hiệp Định đắt khủng khiếp nên để có tiền trợ cấp cho gia đình, cô sẽ phải đến quán bar này để làm việc sau khi tiệm hoa đóng cửa.
Quản lý quán bar là một người rất thân thiện, ông thường chỉ xếp ca cho Aphia từ chiều đến tối. Trong khoảng thời gian này không có mấy khách cho nên số lượng kẻ đến gây phiền phức rất ít. Aphia rất biết ơn ông ấy vì điều này .
Người quản lý gật đầu đồng ý và nói rằng mình cũng có một cô con gái trạc tuổi Aphia, sau đó nói thêm là những người làm việc chăm chỉ đáng nhận được sự quan tâm.
Có một ông chủ tốt như vậy, mức lương lại hậu hĩnh khiến Aphia càng làm việc chăm chỉ hơn.
Lau ly rượu xong, Aphia liếc mắt nhìn quanh quán bar. Giờ vẫn chưa muộn nên cơ bản quán bar không có nhiều khách.
Mọi thứ vẫn khá giống bình thường, nhưng... chỉ hơi hơi khác một chút.
Aphia hướng sự chú ý của mình về quầy bar, nơi có một vị khách kỳ quái đang ngồi. Aphia cảm thấy có hơi thô lỗ khi dùng từ "kỳ quái" này để miêu tả, nhưng trong quãng thời gian làm việc ở đây thì đây là một vị khách mà cô lần đầu tiên nhìn thấy.
Đó là một thanh niên khoảng chừng ngoài hai mươi tuổi, với mái tóc đen buộc sau đầu, vài sợi tóc xõa xuống che đi đôi mắt xanh biếc và nước da trắng nõn có phần ốm yếu. Trên người anh ta mặc một bộ quần áo màu đen chỉnh tề, ngay bên dưới là một chiếc cặp được đặt cạnh chỗ ngồi.
Vì quán bar khá gần bến tàu nên những người đến đây để nhậu nhẹt vui vẻ thường là công nhân ở đó. Sau một ngày làm việc mệt nhoài, họ thường mặc những bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi và có mùi hơi tanh của cá.
Với gương mặt dữ tợn, râu ria xồm xoàm và hay kể những câu chuyện dở khóc dở cười. Vì thế nên ông chủ chỉ cho phép Aphia làm việc trong những giờ ít người hơn, âu cũng là để bảo vệ Aphia.
Aphia chưa từng thấy một người ăn mặc trang trọng như vậy đến quán bar, và dựa trên cách cư xử của người đàn ông thì anh ta có vẻ không phải đến để uống rượu và tìm thú vui mà giống như đang đợi ai đó.
Aphia tiếp tục liếc người đàn ông qua khóe mắt. Điều khiến cô cảm thấy thực sự tò mò về người đàn ông không chỉ là khí chất khác người ấy mà còn cả cảm giác thần bí do anh ta mang lại.
Người cuối cùng mang lại cho cô cảm giác này là Church. Anh ta là vị khách thường xuyên của cửa tiệm hoa. Church rất hay nói và thường tán gẫu với cô về những điều thú vị. Tuy nhiên càng nói nhiều thì Aphia lại càng cảm thấy mình không hiểu Church. Church cứ như một đám mây cao tận trên trời, có thể nhìn thấy nhưng lại không thể chạm vào con người thật của anh ta.
Người đàn ông trước mặt cũng mang lại cho cô một cảm giác tương tự. Và hầu hết thời gian, Church, cũng mặc một bộ đồ đen hệt như người đàn ông này, như thể muốn hòa vào bóng tối.
Trong khoảnh khắc ấy, Aphia thậm chí còn tự hỏi liệu hai người có làm việc trong cùng một công ty hay không.
Bologo nhận thấy ánh mắt của cô gái đứng sau quầy bar. Ngày hôm ấy do mải nói chuyện với Kodling ở bên ngoài nên anh không bước vào trong cửa tiệm hoa, thế nên đương nhiên anh cũng không biết Aphia.
Đôi mắt màu xanh sững sờ trong vài giây, ngay sau đó Bologo nhận ra điều gì đó và nói với Aphia:
- Làm ơn mang cho tôi một ly nước cam.
Anh cứ tưởng rằng mình ngồi không khiến cô gái này không hài lòng.
- Hả, được rồi.
Aphia nhìn thời gian – đã sắp đến giờ tan làm – thậm chí cô còn chuẩn bị cởi tạp dề của mình.
- Tôi cứ tưởng rằng anh sẽ gọi đồ uống có cồn.
Sau một lúc bận rộn, Aphia đẩy một ly nước cam về phía Bologo.
Dựa trên cảm nhận của mình, cô đoán người đàn ông này phải uống rượu trong im lặng mới đúng. Nhưng khi Bologo gọi một ly nước cam thì nó chẳng khác nào một người đàn ông cường tráng bước vào nhà hàng và chọn thực đơn dành cho trẻ em.
Bologo nói:
- Tôi không thích uống rượu trong giờ làm việc.
- Giờ làm việc? Anh đang đi làm?
Aphia hơi ngạc nhiên, bởi giờ này mọi người hẳn đã tan làm rồi mới đúng.
- Nói đúng ra thì một lúc nữa mới tới giờ làm.
Bologo ngẩng đầu nhìn đồng hồ:
- Công việc là như vậy, lúc nào có rắc rối thì lập tức phải có mặt ở đó.
- Nghe có vẻ rất mệt, mọi người thường thả lỏng bản thân với rượu.
Aphia nói.
- Nhưng rượu sẽ khiến con người ta phản ứng chậm lại, mặc dù chỉ là một chút, hoặc thậm chí không có ảnh hưởng gì... Tuy nhiên với một chuyên gia thì không thể cho phép bất kỳ sai sót nào.
Bologo nghiêm trang nói.
- Nghe có vẻ rất chuyên nghiệp nhỉ.
Aphia nghe không hiểu gì mà chỉ biết là rất lợi hại.
- Làm công việc gì, yêu công việc đấy.
Bologo nâng ly lên với Aphia.
Cửa quán bar bị đẩy mạnh ra, sau đó một vài người bước vào rồi đồng thanh hô lớn. Sau một ngày mệt nhoài, ai nấy đều ướt đẫm mồ hôi. Aphia tự nhủ không ổn rồi. Thường thì đám người này không tan làm sớm như vậy.
- Ô! Aphia!
Người đàn ông đi đầu nhìn thấy Aphia sau quầy thì lập tức hét lên đầy phấn khích.
- Hôm nay cô trực ca?
- Không, tôi sắp tan làm rồi.
Aphia nói, cô không giỏi trong việc ứng xử với những kẻ này.
- Đừng vội thế chứ, lần nào cũng ra về vội vàng như thế, sao không ngồi với bọn tôi một lúc?
Người đàn ông ngồi xuống trước quầy bar, rồi chống cằm lên hai tay và nhìn Aphia với ánh mắt si mê.
Vẻ ngoài của Aphia không quá xinh xắn, nhưng trên người cô lại thường phảng phất hương hoa. Chỉ cần ở cạnh cô thôi là có thể cảm nhận được một cảm giác ấm áp và nhu hòa khiến người ta không khỏi mê đắm.
Với một cô gái trẻ trung xinh đẹp mà lại hiếm thấy như Aphia, ai cũng đùa cợt sau đó nhìn Aphia vừa tức giận vừa đỏ mặt bỏ đi.
Đối với họ, đó là một trong số ít những khoảng thời gian vui vẻ trong ngày.
Những người khác cũng lần lượt ngồi xuống tạo thành một bức tường người bao quanh quầy bar, còn Bologo thì ngồi ở giữa, trông có vẻ rất lạc lõng.
Anh không quan tâm đến những người này, nhưng khi nhìn Aphia thì lại cảm thấy hơi kinh ngạc.
[Nếu không phải trùng tên thì Aphia này hẳn là Aphia ở cửa tiệm hoa.] Bologo không khỏi lắc đầu, có những lúc anh thấy Opus đến lớn khủng khiếp, nhưng có những lúc lại thấy Opus hẹp đến bất ngờ, đi đến đâu cũng gặp người quen.
Trước đó Palmer đã nói lý do mà Church bị Aphia hấp dẫn là khi bước vào một cửa tiệm hoa, anh ta đã thấy Aphia đang tưới hoa giữa một rừng hoa.
Ánh chiều buông nhẹ xuống cô qua ô cửa kính, khiến Aphia trông như một tinh linh hoa lạc vào trần thế, rồi cứ vậy cô đã chinh phục một Church lạnh lùng và u ám một cách dễ dàng.
- Mấy người im lặng chút, đừng có làm phiền Aphia.
Một giọng nói trẻ tuổi vang lên, lại một người nữa bước vào.
- Nhìn anh chàng ăn mặc chỉnh tề này anh em. Mày đến nhầm chỗ rồi à?
Giờ hắn mới để ý đến Bologo, sau đó hét lên đầy phấn khích rồi vẫy tay và đập mạnh vào vai Bologo. Mấy người còn lại thì phá lên cười.
Họ đã để ý đến Bologo từ sớm, người mà trông có vẻ rất lạc lõng này.
Bologo quay đầu lại. Bàn tay đang đặt lên vai Bologo bỗng cứng đờ. Người thanh niên... hay nói đúng hơn là Demprow sững người.
Tuy không biết mặt của Bologo – trong con hẻm tối ngày hôm đó, người đàn này không cho bất cứ ai một cơ hội nào để mặt đối mặt – nhưng Demprow vẫn nhớ đôi mắt ấy, đôi mắt lạnh lùng mà vô tình.
- Ồ, là cậu, tôi nhớ ra cậu.
Sau khi nhìn thấy Demprow, Bologo lại ngạc nhiên hơn nữa khi thấy Opus thế mà lại nhỏ đến như vậy.
- Cậu đã đổi địa bàn? Hay đã đi làm việc? Ngẫm lại thì cũng đúng, cuộc sống đường phố không hề dễ dàng, ngay cả mấy tên xã hội đen cũng cần phải làm việc để kiếm sống.
Bologo móc túi, lấy ra một vài tờ tiền và đưa cho Demprow.
Tiếng cười ngừng lại. Những người khác đều có chút bối rối bởi không hiểu Bologo đang làm cái quái gì.
Kết hợp với những lời vừa rồi thì nó có vẻ giống như Bologo đang bố thí cho Demprow. Điều này khiến ai cũng có vẻ giận dữ.
- Anh... đang làm cái quái gì?
Những người khác không hiểu được sự hung ác của Bologo nhưng Demprow hiểu rõ độ xấu xa của kẻ đang ngồi trước mặt này. Hắn đang ngụy trang với vẻ yếu đuối và chỉ chờ ai đó tung ra cú đấm trước tiên.
- Những người bị đánh hôm đó đều là bạn của cậu đúng không? Tôi đã mượn một ít tiền từ một người trong số họ nên làm phiền trả lại giùm tôi.
Bologo mặt không cảm xúc nói.
- Chỉ có thế?
- Chứ còn gì nữa? Ngày hôm đó là tôi đang tự vệ chứ không phải cướp bóc.
Bologo giải thích cho mình.
Demprow giật mình. [Có vẻ như... đúng là như vậy.]
Tay của Demprow khẽ run lên. [Ánh mắt của những người còn lại đổ dồn vào mình, nếu nhận tiền thì chẳng khác nào thừa nhận thất bại, nhưng nếu không nhận thì...]
Cú đấm của Bologo vụt qua tâm trí khiến Demprow do dự mất vài giây.
Sau khi bị đánh một trận bởi Bologo, Demprow tỉnh ngộ. Tuy nhiên phương hướng tỉnh ngộ lại không đúng cho lắm, Demprow nhận ra rằng mình sẽ không bao giờ có ngày nổi danh khi trở thành một tay xã hội đen, vậy nên hắn cần một sân khấu khác lớn hơn.
Một sân khấu khác lớn hơn là đây. Các bến cảng ở quận Landring liên quan đến rất nhiều hoạt động kinh doanh màu xám. Đã có lần Demprow cảm thấy rằng mình có thể thay đổi từng chút một và dần trở thành một ông trùm.
Hắn đã làm rất tốt, chỉ trong vài ngày, Demprow đã kết bạn với đám người này và biết được rất chuyện sâu bên trong. Thậm chí đã có lúc Demprow còn có ảo tưởng mình đã trở thành một người có tầm cỡ.
- Thưa ngài, xin ngài hãy rời đi trước.
Aphia cảm thấy bầu không khí có vẻ không ổn nên đã thuyết phục.
- Không sao, dù gì lúc nữa cũng phải đi làm, chẳng bằng khởi động trước.
Bologo tỏ thái độ hờ hững. Tâm trạng của anh lúc này rất tốt nên không cần thiết phải vướng vào đống phiền phức này, tuy nhiên khi nhìn thấy Aphia thì lại khác.
Anh vẫn còn nhớ mối quan hệ giữa Church và Aphia, dù chỉ mới gặp Church một lần nhưng ít nhiều họ cũng là đồng nghiệp.
Có vẻ như không có vấn đề gì khi giúp đỡ một người đồng nghiệp, chưa kể người đồng nghiệp này còn là cộng sự cũ của cộng sự của mình.
- Nước cam? Mày có phải là trẻ con không?
Một người khác chế giễu.
Bologo phớt lờ hắn, rồi quay sang nói với Aphia:
- Hãy gọi cảnh sát.
Aphia gật đầu. Chuyện kiểu này rất hay xảy ra khi làm việc trong quán bar, chưa kể luật pháp và trật tự ở quận Landring không được tốt cho lắm nên đây có vẻ như là phương án tốt nhất.
Nhưng những gì Bologo nói tiếp theo khiến Aphia choáng váng.
- Hãy nói với cảnh sát rằng có thể đó là một chấn thương do một lực mạnh hoặc một thứ gì đó giống như vật cùn.
- Cái gì?
Aphia không nghe rõ, nhưng sau đó Bologo đã giải thích bằng hành động của mình.
Anh nắm lấy chiếc cặp và quăng mạnh đi. Sau một tiếng vang trầm, người đàn ông đi đầu ngã thẳng xuống đất. Chờ những người khác kịp phản ứng thì Bologo đã cầm chiếc cặp nặng trĩu lao tới. Vô số tiếng kêu thảm thiết và tiếng va đập không ngừng vang lên, đồng thời còn cả tiếng còi xe inh ỏi ở ngoài cửa.
Demprow đứng lặng người ở đó. Hắn không ra tay, nhưng Bologo cũng không đánh hắn, hắn hệt như một vị khán giả đứng ở ngoài quan sát tất cả.
Chưa đến vài phút tất cả đã kết thúc.
Đám người này bị Bologo đánh cho tới tấp, nằm lăn lộn khắp nơi. Còn Bologo thì mặt hờ hững, thậm chí còn không đổ chút mồ hôi nào.
Bologo quay đầu lại nhìn Aphia, sau đó lấy một cây búa vuốt ra từ trong cặp.
- Đây, giữ lại mà phòng thân.
Bologo đặt cây búa vuốt lên trên quầy bar, còn Aphia đã hoàn toàn sững người.
- Cám... cám ơn.
- Không có chi, gửi lời hỏi thăm đến Church giùm tôi.
Bologo nói ra một cái tên khiến Aphia hơi hoảng hốt. Cô chợt nhận ra rằng phỏng đoán của mình là đúng. Bologo và Church biết nhau, họ cùng đem lại cảm giác một bí ẩn.
Khi Aphia còn muốn hỏi điều gì đó thì Bologo đã rời đi, chỉ để lại đám người đang nằm dưới đất và rên rỉ, ngoài ra còn cả Demprow đang đứng chết lặng.
Hai người nhìn nhau, sau vài giây im lặng thì Demprow chửi rủa:
- Thằng cha đó.
Bologo không làm gì, coi như không nhìn thấy hắn, không mang lại đau đớn về thể xác nhưng lại mang đến cảm giác nhục nhã vô cùng.
- Cảm thấy bị sỉ nhục?
Aphia đoán được cảm xúc hiện giờ của Demprow.
Không đợi Demprow nói gì, Aphia giơ cây búa vuốt lên để thị uy và phàn nàn:
- Mấy người các anh tại sao lại không học được cách tôn trọng người khác? Đùa giỡn kiểu này rất vui hay sao? Hay là mấy người cho rằng cái vẻ hùng hổ này rất ngầu?
Demprow không nói thêm gì mà chỉ né tránh ánh mắt của Aphia.
...
Bologo bước ra khỏi quán bar thì thấy một chiếc mô tô đang đậu bên lề đường. Palmer nhìn thấy anh thì vẫy vẫy tay.
- Tôi đã cứ tưởng rằng ạm sẽ giết chết đám người đó.
Palmer hiển nhiên đã biết những gì diễn ra bên trong nên nói.
- Việc này chỉ là duy trì luật pháp và trật tự mà thôi, không phải là thực thi công lý. Tôi không phải là một tên sát nhân giết người hàng loạt.
Bologo ngồi xuống thùng xe bên cạnh và giải thích.
- Tôi không phải là kẻ giết người hàng loạt~
Palmer nhăn mặt và nhại lại với một giọng điệu quái dị.
Bologo lườm Palmer nhưng không nói gì thêm.
- Nói đến đây, bởi vậy nên anh mới là một chuyên gia sao? Chọn rất đúng nơi để tập hợp.
Palmer nói.
Bologo ngẩng đầu lên nhìn về con đường phía trước. Đi thẳng theo con đường này chính là vị trí mục tiêu của nhiệm vụ tối nay.
- Anh đã cầm theo đủ đồ chưa?
Bologo hỏi.
- Đủ rồi.
Palmer vỗ nhẹ vào chiếc cặp:
- Dù gì thì đó cũng là ý của một chuyên gia. Tôi đã phải quay về Cục Trật tự để lấy những thứ này.
- Mà này, trong cặp là cái gì, tôi còn chưa thấy anh cầm bao giờ.
Palmer tò mò hỏi. Bologo dường như chưa bao giờ mang theo cặp khi đi ra ngoài, đây là lần đầu tiên Palmer nhìn thấy một thứ như vậy.
Bologo mở chiếc cặp ra. Thứ bên trong không phải là tài liệu mà lần lượt là búa vuốt, dùi, cờ lê và một đống dây xích. Điều kỳ lạ nhất là những thứ này được làm hoàn toàn bằng kim loại và cực kỳ nặng.
- Anh định mở một cửa hàng kim khí? Hay... định làm thợ sửa chữa!
Palmer thốt lên.
Thảo nào chiếc cặp này có thể dễ dàng hạ gục mấy tên vừa rồi. Cái thứ chết tiệt này không khác gì một viên gạch bằng sắt trong tay Bologo.
- Học phái Thống Ngự' chỉ có thể hoạt động trên các vật liệu hiện hữu. Để đề phòng, tôi đã mang theo một ít.
Bologo giải thích. Được thúc đẩy bởi Bàn Tay Chiêu Mộ, những thứ này không chỉ là công cụ mà còn là những nguyên liệu thô có thể được tạo hình thành lưỡi dao bất cứ lúc nào. Còn anh thì hệt như một người thợ rèn kiếm luôn mang theo vật liệu bên mình.
- Tôi còn có thể ngụy trang thành một thợ cơ khí nếu cần thiết.
Bologo rất nghiêm túc.
Palmer không biết nói gì hơn ngoài thán phục, đây chính là chuyên gia sao? Thật chu toàn.
- À, đúng rồi, tôi còn gặp Aphia ở bên trong, Aphia ở cửa tiệm hoa.
Bologo nói.
Palmer nhướng mày:
- Opus thật đúng là nhỏ, khoan đã, anh đã từng gặp Aphia rồi?
- Chưa, nhưng tôi không nghĩ sẽ có nhiều người trùng tên đến vậy.
- Hợp lý? Nghe không tồi, chưa biết chừng về sau còn gặp được người quen.
Palmer nói.
Nghĩ đến những gì sắp phải làm, Bologo lắc đầu:
- Quên đi, tôi không muốn người quen xuất hiện trong lúc làm nhiệm vụ.
Bologo không nói thêm gì. Tiếp theo cả hai chuẩn bị phát động một cuộc đột kích nên những người quen mà họ gặp trong cuộc đột kích chỉ có thể là kẻ địch.
- Vậy thì lên đường thôi, chuyên gia.
Palmer lấy ra một chiếc mũ trùm đầu màu đen và đội lên đầu. Giờ trông anh ta hệt như một tên cướp chuẩn bị đi cướp. Còn Bologo thì đeo cái mặt nạ gớm ghiếc kia lên, màn sương mờ ảo tràn ra khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.
Chiếc mô tô nổ máy và lao xuống đường, phía cuối của nó chính là vị trí của kẻ địch.