Mục lục
Món Nợ Bất Tận
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Có vẻ như mấy người các anh và đám kẻ bất tử đó đã có một khoảng thời gian khá vui vẻ.

Lebius ngẩng đầu lên nhìn ba người vừa trở về từ câu lạc bộ Kẻ Bất Tử. Palmer trông như đang say rượu, còn Bologo thì ướt sũng, vẫn còn dính ruy băng và kim tuyến trên người, có mỗi Jeffrey là bình thường nhất, trên người chỉ có mùi rượu nhẹ.

May mà Cục Trật tự chưa có quy định rõ ràng về việc cấm uống rượu bia trong giờ làm việc.

- Cũng khá là... vui vẻ.

Bologo không muốn nhớ cảnh tượng lại.

Trước đây, anh cảm thấy Cục Trật tự là một thế giới điên rồ, nhưng sau khi rời khỏi câu lạc bộ Kẻ Bất Tử và trở lại Cục Trật tự thì anh lại cảm thấy mừng đến nỗi rơi nước mắt. Mặc dù mới bắt đầu làm việc được một thời gian thế mà nó đã mang đến cho anh một cảm giác như vừa được trở về nhà.

So với đám kẻ bất tử kia thì Cục Trật tự lại có vẻ bình thường đến không ngờ.

- Vậy thì chuyển sang chuyện tiếp theo.

Lebius hỏi:

- Năng lượng bí mật ra sao rồi, Bologo?

- Đã khá quen với nó.

- Vậy anh đã sẵn sàng để hành động chưa?

Nghe thấy từ hành động, hai mắt Bologo sáng rực lên, anh khẳng định:

- Bất cứ lúc nào.

Bologo không phải là một người tham công tiếc việc mà chỉ là một kẻ thích trừng trị ác nhân mà thôi. Chưa kể đến việc sau khi nghi thức cấy ghép kết thúc, lượng mảnh vụn linh hồn mà anh tích trữ bấy lâu đã bị tiêu hết sạch khiến cảm giác trống rỗng canh cánh trong lòng, chứng Bạo Thực cũng có thể phát tác bất cứ lúc nào.

- Thế thì tốt, 'Người Không Mặt' đã gửi tin tức đến. Anh ta vẫn luôn theo dõi điểm tập kết hàng hóa mấy ngày nay. Báo cáo nói rằng tốc độ của đối phương đã tăng lên rất nhiều, rất có khả năng chúng đang chuẩn bị sơ tán. Chúng ta không thể trì hoãn thêm được nữa.

Lebius lấy ra một tài liệu miêu tả chi tiết về nhiệm vụ.

- Dự tính sẽ hành động vào tối mai.

Bologo gật đầu, rồi cầm tài liệu và mở luôn ra xem:

- Quận Landring, bến tàu...

- Chỉ cần chúng xuôi nam dọc theo sông Rhine là có thể đưa hàng đến cảng Tự Do, khi đó dù muốn làm gì đều sẽ khó khăn hơn rất nhiều.

Lebius nói:

- Hiện giờ do Thanh kiếm bí mật của Đức Vua mà ta đang phải đẩy mạnh rà soát, nhưng tôi nghĩ "Người Nghiện" chắc chắn có cách để vận chuyển hàng hóa ra, càng để lâu tình hình sẽ ngày càng xấu đi.

- Tôi hiểu.

Bologo cất tài liệu đi và liếc Palmer. Vừa nãy cái tên này còn trông như đang say rượu mà giờ đã tỉnh táo. Trong lúc Bologo nói chuyện với Lebius, Palmer thế mà lại không chen ngang điều gì kỳ quái khiến nhiệm vụ bị gián đoạn.

- Đã tỉnh rượu?

Bologo hỏi.

- Người Ngưng Kết không dễ say như vậy, chẳng qua là tôi thích cảm giác say mà thôi.

Palmer nói với vẻ buồn bã:

- Ít nhiều cũng giúp tôi trốn tránh thực tại.

- Là cộng sự, anh nghĩ gì về nhiệm vụ lần này? Nếu không sẵn sàng chấp nhận rủi ro thì tôi có thể làm một mình.

- Không cần thiết.

Rất đáng ngạc nhiên, thế mà Palmer lại từ chối lời đề nghị của Bologo.

- Tôi chỉ là thích phàn nàn về công việc của mình mà thôi, không liên quan gì đến sự tận tâm với nó.

- Bất ngờ à nha, Palmer.

Bologo trêu đùa:

- Đã nhớ lại danh dự của nhà Krex rồi?

- Không liên quan gì đến danh dự, đó chỉ là đạo đức nghề nghiệp cơ bản. Anh biết đấy, tôi đã vượt qua bài kiểm tra lòng trung thành. Đừng có nghĩ tôi lúc nào cũng như một tên gián điệp sẵn sàng đầu hàng với kẻ địch bất cứ lúc nào.

Palmer phản đối.

- Khụ khụ.

Nghĩ đến tập hồ sơ hoang đường kia của Palmer, Jeffrey không khỏi ho vài tiếng.

Palmer nhìn Jeffrey với vẻ nghi ngờ, nhưng may mà Jeffrey không định nói thêm gì để phá hủy hình ảnh vốn đã rách nát của Palmer một cách triệt để hơn.

- Vậy thì hai người nên đi chuẩn bị trước đi. Tối mai sẽ bắt đầu hành động. Đây là lần đầu tiên hai người hợp tác với nhau. Tôi hy vọng hai người sẽ không để tôi phải thất vọng.

Giọng điệu của Lebius vẫn luôn lạnh lùng, tràn ngập áp lực như vậy.

...

“Đêm mai hành động à...”

Bologo ngồi trên sofa, ngẩng đầu lên không biết đang suy ngẫm điều gì. Bỗng có tiếng nước chảy vang lên trong phòng sinh hoạt, kèm với đó là một bài hát Palmer đang ngâm nga.

Phòng sinh hoạt của Biệt đội hành động khá rộng, nó không chỉ có một gian bếp giản dị mà còn có một phòng tắm riêng, trong tủ có rất nhiều kiểu quần áo đáp ứng kích cỡ của Bologo và những người khác.

Trông nó giống như ngôi nhà thứ hai mà Cục Trật tự đã xây cho họ.

Nhưng cũng chính xác là ngôi nhà thứ hai.

- Thường thì khi phải làm thêm giờ, bọn tôi sẽ sống ở đây. Nhưng điều khốn nạn nhất là họ đã sắp xếp mọi thứ ngoại trừ một vài chiếc giường trong phòng sinh hoạt.

Đó là điều mà Palmer phàn nàn bấy lâu nay.

- Lý do họ đưa ra là "một khi giường phụ được kê thêm thì chắc chắn sẽ có người sống trong phòng sinh hoạt để tiết kiệm tiền thuê nhà".

Bologo đoán người đó chính là Palmer.

Phòng sinh hoạt cũng không đến nỗi tệ lắm. Sau mấy ngày chìm đắm trong phòng thực chiến, Bologo vẫn luôn ngủ trên ghế sofa ở phòng sinhh hoạt. Để tránh ra ngoài với bộ dạng nhếch nhác, trước khi rời khỏi Cục Trật tự, anh và Palmer đã đến đây để tắm rửa và thay quần áo.

- Nhắc mới nhớ, khi nào thì khu ký túc xá nhân viên sẽ được phân bổ?

Bologo hỏi.

Anh rất trông chờ vào ký túc xá nhân viên của Cục Trật tự, nếu như đến ở đó thì không chỉ có thể tiết kiệm được tiền thuê nhà mà còn cả tiền đi lại. Ngoài ra còn có bạn cùng phòng mới.

- Không rõ lắm, nhưng đề nghị của tôi là không nên sống trong ký túc xá dành cho nhân viên mà nên sống ở bên ngoài, đừng nên sống trong Phòng Khai Hoang.

Giọng của Palmer phát ra từ phòng tắm.

- Vì sao?

Bologo lật xem tài liệu và đáp lại.

- Bởi vì Phòng Khai Hoang là sống, nó giống như một con quái vật khổng lồ còn sống. Chúng ta làm việc trong dạ dày của con quái vật này đã đủ hoang đường rồi, lại còn sống trong đó nữa?

Palmer mở cửa phòng tắm, thò đầu ra và nói với Bologo:

- Điều quan trọng nhất là rất bất tiện khi sống trong Phòng Khai Hoang. Nếu anh sống ở bên ngoài thì có thể làm bất cứ điều gì mình muốn sau khi tan làm.

Bologo gật đầu. Điều này cũng đúng, so với cuộc sống khổ hạnh cách đây một năm thì cuộc sống hàng ngày hiện giờ của Bologo ít nhiều đã có thêm chút màu sắc.

Anh đã dự định sẽ nuôi một con vật nhỏ hay thứ gì đó sau này, tốt nhất là học một loại nhạc cụ. Bởi vì dù sao thì thời gian không phải là thứ ràng buộc đối với những kẻ bất tử, Bologo có rất nhiều thời gian để học những điều mới.

Yêu đời, lạc quan là vậy.

- Nếu quá muộn thì tôi sẽ không thể đến xem buổi biểu diễn.

Bologo đặt tài liệu xuống. Sau khi đọc hết tài liệu anh mới nhớ ra đêm mai là hồi kết của Con Chuột Mông Lung. [Kodling còn tặng riêng cho mình một vé, không biết nếu mình không xuất hiện ở trong khán phòng thì liệu Kodling có thất vọng hay không? Cũng chưa chắc anh ta đã nhớ mình là ai, bởi vì dù sao Kodling cũng là một người khá có tiếng trong quận Hiệp Định.]

- Nói mới nhớ, Bologo, chiều nay có rảnh không?

- Có chuyện gì thế?

Bologo hỏi.

- Ờ thì... có cần ra đưa về nhà không? Tôi thề lần đó chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn.

- ...

- Anh nói gì đi xem nào! Hai ta là cộng sự! Là cộng sự vào sinh ra tử! Anh phải tin tôi!

- Tôi nghĩ chúng ta đã tin tưởng nhau, Palmer.

Bologo nói mà mặt không đổi sắc.

- Vậy để tôi đưa anh về?

- Chuyện này thì không cần. Chiều nay tôi còn có việc phải làm, không làm phiền anh.

- Có chuyện gì vậy? Cộng sự phải giúp đỡ lẫn nhau!

Palmer bắt đầu cuống lên.

- Tôi...

Bologo nhất thời không biết nên nói gì. Anh là một người ít khi nói dối, và cũng sẽ không xuất hiện tình huống phải nói dối, bởi vì khi nói không lại thì Bologo cứ vung cây búa lên là xong.

Nhưng đây là Cục Trật tự, anh không thể dùng búa giáng cho Palmer mấy phát, chưa nói đến chuyện Palmer còn đang tắm, anh không muốn biến cuộc cãi vã giữa hai người biến thành một vụ giết người trong phòng tắm.

- Tôi muốn tới quận Hiệp Định để gặp một người bạn.

Bologo nói.

- Thật trùng hợp, tôi cũng vậy.

Palmer tiếp tục:

- Tôi không đùa, Bologo, tôi thực sự muốn đến quận Hiệp Định, nó liên quan đến nhiệm vụ, đó là sự thật.

Bologo không tin.

- Anh đã đọc tài liệu chưa? Anh thấy hành động lần này thế nào?

Tư duy của Palmer quả thực rất đặc biệt, khi anh ta đổi tông thì có thể gọi là một sự quay ngoắt 180 độ.

- Vẫn ổn, nó thuộc khu vực ngoại vi của Opus, bên rìa thành phố. Xuôi dòng dọc theo đó là có thể đến cảng Tự Do, một nơi có vẻ khá hỗn loạn.

Bologo trả lời:

- Tại sao anh lại quay sang nói chuyện công việc?

- Dù gì thì tôi cũng đã từng là nhân viên mới xuất sắc nhất năm. Quan tâm đến công việc là chuyện bình thường.

Tiếng mặc quần áo vang lên. Một lúc sau Palmer bước ra, ngồi xuống đối diện với Bologo và cầm tài liệu lên.

- Dù sao thì tôi đã từng làm việc ở Tổ Quạ. Tôi quen Opus hơn anh. Landring là một quận đầy rẫy xã hội đen. Do đường thủy thông suốt nên đây là tuyến đường dành cho hầu hết các băng đảng buôn lậu.

- Cho nên?

- Cho nên, những gì chúng ta sẽ phải đối mặt lần này là một tình huống phức tạp hơn, chẳng hạn như một băng nhóm xã hội đen có vũ trang và Người Ngưng Kết ẩn mình trong bóng tối.

Palmer nói:

- Không ai biết liệu "Người Nghiện" sẽ có bao nhiêu Người Ngưng Kết, thậm chí không biết chừng hai ta còn phải chạm trán với Thanh kiếm bí mật của Đức Vua.

- Vậy anh muốn làm gì? Cựu nhân viên tình báo?

Là một chuyên gia có chuyên môn, Bologo chưa bao giờ tỏ ra ngoan cố trong lĩnh vực mà mình không giỏi.

- Tôi đang suy nghĩ...

Palmer vậy mà lại suy nghĩ một cách nghiêm túc. Trên tài liệu có ghi chép chi tiết địa điểm vận chuyển hàng hóa là một nhà kho ở bến tàu, bản đồ bị cắt nhỏ đã được dán trên tài liệu.

Sau một vài phút, Bologo hỏi:

- Anh có ý tưởng gì chưa?

Palmer lộ vẻ mặt buồn bực, lắc đầu:

- Bọn tôi làm tình báo không cần phải tiến sâu vào nơi nguy hiểm, thường thì chỉ cần tìm hiểu tình hình từ xa, không phải phát sinh xung đột trực diện.

- Nhưng lần này hai ta hẳn phải vào đó đại khai sát giới.

Bologo nói.

- Đúng vậy, một cuộc đột kích để tiêu diệt tất cả những kẻ địch tiềm tàng trước khi chúng kịp phản ứng.

Palmer vung lên tay, trông có vẻ rất dứt khoát.

- Nói mới nhớ... tôi có một ý tưởng.

Palmer vỗ tay một cái rồi nói.

Bologo nhìn Palmer với vẻ nghi ngờ. Khi cái anh chàng Palmer này suy tư thì không khác gì một con khỉ đang trầm ngâm, trông tuy có vẻ không có vấn đề gì nhưng khi nghĩ kỹ thì lại cảm thấy có gì đó không ổn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK