- Câu lạc bộ… Kẻ Bất Tử.
Bologo thì thầm từ ngữ bí ẩn này.
Anh cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm.
Cúi đầu, ngồi xuống trước quầy bar, nhìn rượu đang gợn sóng trong ly, sau đó liếc sang bên cạnh.
Bên phải Bologo là Jeffrey trông có vẻ rất sung sướng khi đang vừa hút thuốc vừa uống rượu, tiếp sang phải nữa là một bức tượng đá cao lớn với đường nét chạm trổ cực kỳ tinh xảo, nhìn qua có thể miễn cưỡng nhận ra đó là dung mạo của một người đàn ông.
Với hành động rưới rượu lên trên bức tượng đá như để mời rượu của bartender thì dường như anh ta coi nó là một con người. Ở ngoài cùng bên phải bức tượng đá là một con mèo toàn thân đen tuyền với một chiếc vòng màu đỏ đeo trên cổ. Đầu nó cắm sâu vào trong ly rượu, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng rên rỉ đầy thỏa mãn.
Bologo cảm thấy… có điều gì đó không đúng cho lắm.
- Nữa! Một ly nữa!
Palmer đang ngồi bên trái cũng hoan hô ầm ĩ với gương mặt đỏ bừng, không ngừng đập vào bàn và nâng ly rượu lên cao.
Ngồi phía xa hơn bên trái của Palmer là một bộ xương đáng "kinh ngạc", từng tiếng gào thét đang phát ra từ bộ xương lởm chởm của nó. Nó hò hét cổ vũ cùng với Palmer, rồi rót một ly vào miệng, nhưng chỉ thấy rượu tràn ra từ hai bên xương sườn trống rỗng của nó và chảy vương vãi xuống mặt đất.
“Khiêu vũ vào tháng chín ~ Giấc mộng vàng là những ngày nắng chói ~”
Tiếng ca vui tươi vang vọng xung quanh, vừa sống động lại vừa rạo rực khiến người ta không nhịn được mà uốn éo theo như để thể hiện niềm sung sướng cùng tiếng ca.
“Ba-dee-ya ~ Ba-dee-ya ~”
Bartender đang ngâm nga theo điệu nhạc phía sau quầy bar với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt tái nhợt. Ly rượu cụng vào nhau, nhảy múa cùng đám người say mèm.
Bologo cho rằng nếu không có gì nhầm lẫn trong trí nhớ của mình thì bartender hẳn phải là Sore Villelis.
Đúng, chính là Sore Valelis bí ẩn và cao quý đó.
Lúc này, Sore đã trút bỏ bộ trang phục màu đen quý phái và huyền bí kia, để lộ chiếc áo sơ mi kẻ sọc với hàng cúc buông thõng, cùng với cơ ngực gợi cảm. Nhìn vào những khối cơ bắp tráng kiện, cuồn cuộn kia thì Sore hẳn phải cường tráng như một con bò tót.
- Yo! Thằng nhóc nhà Krex, tửu lượng không tồi chút nào nha!
- Hiển nhiên!
Sore lại rót một ly đầy khác cho Palmer đang say xỉn. Ban nãy Palmer và Sore còn như hai kẻ thù không đội trời chung, nhưng sau vài ly rượu thì Palmer đã vứt bỏ mấy thứ hận quốc thù nhà ra sau đầu chỉ trong nháy mắt.
Hai người thậm chí còn vừa tâm sự với nhau, vừa uống rượu vui vẻ. Lâu lâu Palmer còn bật dậy nhảy vài cái, lắc lư theo điệu nhạc rồi ngã lăn ra đất nôn mửa.
- Cố lên! Uống đến chết thì thôi, thằng nhóc nhà Krex! Sắp phá vỡ 'kỷ lục của bạn mới' rồi!
Sore đứng dậy và bước lên trên quầy bar, sau đó thò đầu ra và chỉ vào tấm bảng đen bên cạnh. Trên đó viết mấy cái tên ngoằn ngoèo bằng phấn trắng, ngay cạnh chính là số ly rượu đã uống.
- Phá kỷ lục!
Con mèo đen rút đầu ra khỏi ly rượu và cùng nhau cổ vũ.
- Ú ú!
Palmer đã không nói nổi tiếng người.
“Bạn có còn nhớ không?”
Sore nhặt cái chai lên và dùng nó như một cái mic để hát, sau đó quay lại và chỉ vào Jeffrey, người đang ngồi bên cạnh Bologo.
“Trong quãng thời gian chưa từng phải lo toan đó!”
Sắc mặt của Jeffrey đã hơi ửng hồng. Anh ta hát vang theo điệu nhạc của Sore.
“Ba-dee-ya!”
Sore vô cùng vui sướng. Ngọn đèn led hình cầu trên đầu xoay tròn, phát ra đủ loại ánh sáng nhiều màu chiếu xuống cơ thể tinh xảo như thạch cao của hắn.
Vóc người của Sore đẹp như một tác phẩm nghệ thuật, nhưng hiện tại tác phẩm nghệ thuật này đang ở trong một buổi chiếu phim đêm kỳ lạ. Đến khúc cuối cùng của bài ca, tác phẩm nghệ thuật này lắc mạnh chai rượu và vẩy những giọt rượu đắt tiền vương vãi khắp ra ngoài như pháo hoa.
Bologo ướt sũng cả người do ngồi ngay dưới Sore. Chất lỏng không rõ nguồn gốc chảy ra không ngừng.
Tóc xõa xuống, rượu chảy vào ly dọc theo mái tóc đen.
Mặt anh vô cảm, rồi như thể đã thỏa hiệp, anh nhấp một ngụm trong ly.
- Chào mừng! Những người bạn mới!
Sore hét lớn, rồi không biết từ đâu lấy ra một cặp kính râm và đeo vào. Với phần thân dưới mặc quần tây họa tiết da báo, Sore cúi thấp người, nhảy ra từ phía sau quầy bar.
Bologo quay đầu nhìn Sore đang gõ đế sắt của giày khiêu vũ xuống mặt đất. Đi kèm với điệu nhảy thiết hài của Sore là hàng loạt những âm điệu có tiết tấu vang lên.
Sore quay lại, rồi trước mọi sự chú ý, sau tiếng vang giòn giã, quả cầu ánh sáng đầy màu sắc trên đầu vụt tắt, sau đó là có thêm nhiều ngọn đèn sáng rực rỡ chiếu vào, tiếp đến là ống pháo hoa nổ tung bắn những tờ giấy sặc sỡ và kim tuyến lấp lánh rơi xuống như mưa.
Ầm ầm, Bologo ướt sũng, tóc và quần áo thấm đẫm rượu. Bologo cảm thấy mình chẳng khác nào một chiếc bánh rán mới được phủ thêm lớp đường.
[Trời ạ... Cứu mạng...]
- Chào mừng một lần nữa! Bologo Lazarus!
Sore hét lớn, rồi lại có thêm càng nhiều ánh sáng chiếu xuống soi rọi bóng tối phía sau Sore. Kèm với nó là một biểu ngữ lớn treo trên đó.
“Nhiệt liệt chào mừng hội viên mới của câu lạc bộ Kẻ Bất Tử, quý ngài Bologo Lazarus.”
- Hoan nghênh! Hoan nghênh!
Bộ xương và con mèo đen cùng nhau hét lớn, ngoài ra còn có vài tiếng sủa. Ở một góc mà Bologo không chú ý tới có một con "Beagle" nhảy ra.
"Nó" rất vui với sự xuất hiện của người bạn mới nên đã nhào một phát lên người Bologo rồi há miệng ra định liếm vào mặt. Đó cũng là lúc mà Bologo cho rằng mình đã hoàn toàn mất khống chế, anh vốn tưởng rằng mình có một phòng tuyến tâm lý cực kỳ vững chắc, nhưng cuối cùng nó vẫn sụp đổ dưới màn ca hát và nhảy múa của đám thần kinh này.
- Khoan đã!
Bologo đá một phát cực chuẩn vào con "beagle" kia, hay chính xác hơn là một người đàn ông mặc áo khoác beagle.
Hắn mặc một bộ trang phục động vật chó beagle, cùng với một chiếc mặt nạ chó trên mặt, hai tai to cụp xuống, trong hai lỗ trên mặt nạ có thể nhìn thấy một đôi mắt có thần.
Cho đến đó thì mọi thứ vẫn còn bình thường, nhưng điều khiến Bologo không thể chịu được là khi con “beagle” này há miệng, thở hổn hển như một con chó, rồi lè lưỡi trông như thể sắp rửa mặt cho anh bằng nước bọt.
Sau khi bị Bologo đạp ngã, hắn bò trên mặt đất và sủa ing lên với Bologo, như thể không hiểu tại sao Bologo lại làm thế.
Rõ ràng hắn chỉ là một con Beagle cực kỳ thân thiện.
- Dừng lại! Dừng lại!
Bologo không thể chịu đựng được nữa nên đứng bật dậy và hét lớn.
Mọi thứ giống như một cơn ác mộng hoang đường, kể từ khi theo Sore tiến vào nơi này, Bologo đã dính vào cái mớ hỗn độn quái quỷ đó. Anh hệt như đang ở trong một rạp xiếc và xem một màn biểu diễn quái dị không thể tài nào tả nổi, với đủ thứ hình thù quái lạ nắm tay nhau bên cạnh, chẳng khác nào những người bạn tốt đang đi dạo cùng nhau.
Tệ nhất là Jeffrey và Palmer lại chấp nhận mọi chứ quá dễ dàng, cứ như thể Bologo mới là điều bất thường.
Thành thật mà nói, nếu so sánh, giấc mơ về ban nhạc những chú gấu mà Bologo đã mơ thấy trước đây còn hợp lý hơn hiện tại.
- Hả? Bologo, đừng làm cho bầu không khí xấu đi...
Palmer miễn cưỡng ngẩng đầu, thoi thóp.
- Tỉnh táo lại đi, Palmer!
Bologo dùng sức lắc Palmer.
[Đường đường là người thừa kế của nhà Krex, đừng có chậm phát triển như vậy có được không? Còn mối hận sâu đậm của anh vừa rồi thì sao? Còn về sự kiềm chế và phép xã giao mà những quý tộc siêu phàm cần phải có? Giờ anh có khác nào mấy kẻ lang thang nghiện rượu không!]
Palmer không đáp. Đôi mắt anh ta trở nên vô hồn, sau đó cơ thể mềm nhũn, trượt dần xuống theo quầy bar.
Con chó Beagle bị Bologo đá văng khi nãy bước tới vào ngay lúc này. Dưới ánh mắt khiếp sợ của Bologo, nó liếm Palmer, rồi giơ chân sau lên...
Trước vẻ mặt tuyệt vọng của Bologo, tiếng nước chảy róc rách vang lên.
- Đã nói bao nhiêu lần rồi! Đi vệ sinh thì ra ngoài!
Vào thời khắc mấu chốt, Sore tức giận và sút một cú vào con Beagle. Cú đá mạnh đến nỗi đã đạp nó văng đi rất xa, con Beagle trượt trên mặt đất, để lại một vệt nước trên đường bay.
- Xấu hổ quá, tôi vẫn luôn muốn huấn luyện cho Saizon đi vệ sinh ở đúng nơi quy định.
Theo như lời của Sore thì có vẻ như con Beagle này gọi là Saizon.
Nhìn con Beagle đang bò trong bóng tối, Bologo gần như chết lặng, gật đầu lia lịa và ép bản thân phải chấp nhận tất cả.
- Saizon không tốt, Weil mới tốt!
Một giọng nữ vang lên, rồi con mèo đen nhảy tới và cấu móng vuốt sắc bén vào quần áo của Bologo. Nó từ từ trèo lên người anh, thỉnh thoảng lại đánh hơi và thè cái lưỡi đầy gai ngược ra liếm má của Bologo.
Cảm giác đó hơi nhoi nhói, có thể là do đối phương đang ở trong hình dạng của một con mèo, hoặc cũng có thể là do một loạt cú sốc khiến Bologo không kịp phản ứng.
Bologo là một chuyên gia, và một chuyên gia nên thích ứng với mọi trường hợp khẩn cấp.
Hít vào, thở ra, hít vào, thở ra... điều chỉnh nhịp thở và kiểm soát tâm trạng.
- À... Xin chào.
Bologo quay đầu lại, nhìn Weil đang ngồi ở trên vai mình, rồi vươn tay nắm lấy móng mèo để lắc vài cái coi như bắt tay.
- Ồ? Anh chàng này tiếp nhận khá nhanh.
Nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh của Bologo, Weil ngạc nhiên nói. Sau đó nó leo thẳng lên đỉnh đầu Bologo và nằm trên đó như một chiếc mũ da.
Bộ lông toàn thân đen như mực tình cờ lại trùng với màu tóc của Bologo, nên khi nó bất động thì thật sự rất khó nhận ra sự tồn tại của con mèo này.
- Weil, con gái không thể như thế.
Sore hét lên.
- Ai cần anh lo.
Weil cọ cọ ở trên đầu Bologo.
Về phần Bologo, cảm xúc mà anh vừa cố ổn định lại gần như sụp đổ. [Chuyện gì đã xảy ra với đám người này? Đối xử với mèo như con người và đối xử với người như con chó? Cái gì thế?]
- Bode, đi tìm Saizon đi, đừng để anh ta chạy lung tung nữa, anh ta mà gây tổn thương cho người đi đường thì sẽ không hay đâu.
Sore lại nói.
- Ừm, đã hiểu.
Bộ xương uống cạn một ly rượu khác rồi quay lại, nhặt áo khoác lên và tiến về phía bóng tối nơi mà Saizon đã bỏ đi. Bộ xương còn không quên chào Bologo trước khi rời đi.
- Bạn mới, chúc có một quãng thời gian vui vẻ.
- Bologo ~ Bologo ~
Sore mặt mày hớn hở, sau đó kéo biểu ngữ xuống và quấn nó quanh người Bologo như một giải ruy băng trong lễ trao giải.
- Như thế nào, anh thấy thế nào? Mọi người có phải đều rất nhiệt tình đúng không?
Sore ngồi trên quầy bar, vỗ mạnh vào vai Bologo rồi ôm chầm lấy anh khiến đủ thứ mùi linh tinh xộc vào mũi.
- Tôi đã quản lý câu lạc bộ này trong gần một trăm năm qua. Nếu có gì thì cứ nói thẳng, mọi người đều là anh em tốt của nhau.
Chỉ trong vài ngày, định nghĩa của từ "anh em tốt" này đã hoàn toàn thay đổi với Bologo.
Bologo đờ ra nhìn Sore, Sore thì nhúng tay vào trong ly rượu rồi xoa lên tóc và chải ngược mái tóc vàng đang rũ xuống về phía sau.
- Sao thế? Xúc động đến nỗi nói nên lời à?
Sore hỏi sau khi một lúc im lặng.
- Không...
Bologo lắc đầu, nhớ lại mọi chuyện hoang đường vừa rồi. Anh mờ mịt nói:
- Chỉ là có quá nhiều thứ muốn hỏi nên nhất thời không biết bắt đầu từ đâu.
Mỗi một chỗ mà ánh mắt đảo qua đều có thể gọi là cơn ác mộng trong địa ngục.
Nơi đây chẳng khác nào một vũng lầy thiểu năng trí tuệ, Bologo càng vùng vẫy thì càng lún sâu, ngược lại, một kẻ như Palmer từ bỏ chính mình ngay từ đầu thì lại chẳng khác nào như cá gặp nước.
- Tóm lại... Đây chính là câu lạc bộ Kẻ Bất Tử sao?"
- Không sai!
Sore vỗ vào bộ ngực cường tráng kia.
- Đây chính là câu lạc bộ Kẻ Bất Tử.
(Nhảy thiết hài: tap-dance, là thể loại nhảy múa xuất phát từ vũ điệu Ái Nhĩ Lan, sau du nhập sang Bắc Mỹ dùng giày có đế cứng bằng gỗ hay kim loại để gõ xuống sàn cứng nghe lách lách, nhịp nhàng, ăn khớp với điệu nhạc.)