“Palmer Krex.”
Lebius nhặt tài liệu của "Tổ Quạ" lên. Đây chính là tên của thành viên mới trong đội.
“Sinh ra trong gia đình Người Ngưng Kết nổi tiếng, nhà Krex.
Là con trai cả trong gia đình, từ nhỏ đã được nhận nền giáo dục ưu tú, hoàn chỉnh, sau này học đại học tại Học viện Quân sự Liên minh Rhine.
Trong thời gian học đại học, Palmer đã có những thành tích đáng kinh ngạc, dù là trong các khóa học lý thuyết, hoạt động thực hành hay rèn luyện thể chất. Tất cả đều đạt điểm cực cao, sau đó thì tốt nghiệp với tư cách hạng nhất của lớp.”
Nhìn sơ qua thì phần sơ yếu lý lịch này có thể coi là "hoàn hảo", nhưng Lebius rất rõ cái "hoàn hảo" này chỉ là vẻ bề ngoài. Nếu Palmer thực sự ưu tú như vậy thì sẽ không có chuyện "Tổ Quạ" dễ dàng nhả người như thế, Ivan cũng sẽ không có thái độ kiểu này với cháu trai của mình, người mà tương lai sẽ thừa kế gia tộc.
“Bởi vì nhà Krex đã duy trì hợp tác với Cục Trật tự trong khoảng thời dài nên Palmer đã gia nhập Cục Trật tự ngay sau khi tốt nghiệp đại học, đồng thời vượt qua tất cả các bài đánh giá với điểm số tối đa. Trong năm đầu tiên làm việc, Palmer thậm chí còn nhận được giải Nhân viên mới xuất sắc nhất của năm.”
Giọng Lebius hơi khựng lại:
“Nhưng về sau, trong công việc, tính xấu của Palmer dần bộc lộ. Sau nhiều nhiệm vụ, mọi người dần nhận ra rằng Palmer có ranh giới của lòng trung thành cực kỳ 'linh hoạt'. Khi cần thiết, Palmer sẽ lựa chọn phản bội lại tổ chức, nhưng một lần nữa, sau khi đã đảm bảo an toàn cho mình, anh ta sẽ tiếp tục chấp hành nhiệm vụ và phục vụ tổ chức.”
Vừa nói, ánh mắt của Lebius vừa hướng về phía Ivan. Một Ivan lạnh lùng trước giờ bỗng có chút xấu hổ, phải né tránh ánh mắt của Lebius.
Là một bộ phận cần sự trung thành nhất, kết quả lại tuyển được một người như vậy, thật đúng là xấu hổ cho toàn ngành tình báo. Sở dĩ "Tổ Quạ" có thể nhả người vui vẻ như vậy có lẽ cũng vì điều này.
“Sau đó, Palmer đã được kiểm tra lòng trung thành vài lần. Anh ta đều vượt qua bài kiểm tra với thành tích đủ tiêu chuẩn. Trong thời gian quan sát theo dõi, đồng thời trong một số nhiệm vụ, Palmer cũng đã thể hiện tài năng xuất chúng của mình. Tất nhiên, trong số đó vẫn có một vài lần đầu hàng địch, và nó được anh ta biện minh là 'xử sự thích hợp tuỳ theo hoàn cảnh'.”
- Đừng nói nữa, nó quả thực là nỗi sỉ nhục của nhà Krex. Tôi không hiểu tại sao anh lại chọn nó, chẳng lẽ chỉ vì nó là một con nợ?
Ivan thực sự không kìm được nữa mà phải bật ra. Trong giọng điệu lạnh lùng của anh ta cũng chứa chút tức giận.
Palmer Krex, ngôi sao sáng của nhà Krex, người thừa kế trong tương lai, tất cả đã từng hoàn hảo như thế, nhưng cho đến khi Palmer bắt đầu làm việc thì mọi thứ đã thay đổi.
Sau cùng thì Palmer đã cởi lớp ngụy trang của một học sinh ngoan ngoãn và biến thành một bộ dạng đáng xấu hổ như này.
- Không, thực ra Palmer rất ưu tú, anh còn chưa phát hiện sao? Trong rất nhiều nhiệm vụ quan trọng Palmer đều hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ và tự cứu lấy bản thân. Tuy rằng đã đầu hàng kẻ địch nhưng cuối cùng Palmer vẫn tự tay xử lý tất cả bọn chúng.
- Lòng trung thành của Palmer cũng không có vấn đề, nếu không thì cũng sẽ không được Cục Trật tự lựa chọn. Chỉ có điều anh chàng này rất thích coi đầu hàng kẻ địch như một biện pháp để ứng phó, đúng không?
Lebius nói và nhìn Ivan trong vài giây. Ivan bất đắc dĩ đáp:
- Về sau bọn tôi đã tiến hành một bài kiểm tra giới hạn đến mức suýt giết chết Palmer, nhưng nhờ vậy cũng đã chứng minh lòng trung thành của nó.
- Đúng như anh nói, nó chỉ là thích coi đầu hàng kẻ địch như một thủ đoạn. Theo lời của nó thì thay vì bị tra tấn, chẳng bằng tiết lộ một số thông tin không cần thiết để đỡ đi nỗi đau da thịt.
Nghe thấy bài kiểm tra giới hạn, biểu cảm của Jeffrey và Yas đều hơi hoảng sợ. Họ biết rất rõ nó là gì. Thật ra thì Bologo cũng đã trải qua bài kiểm tra giới hạn nhưng phương hướng thì hoàn toàn khác. Nghe xong những lời còn lại của Ivan, mấy người này đều muốn cười.
- Nhưng bài kiểm tra giới hạn không được công khai. Hành động của Palmer được nhiều người biết đến. Kể từ đó, mọi người đều biết rằng một diễn viên hài như vậy đã bước ra từ nhà Krex.
Lúc này, ngay cả một người lạnh lùng như Ivan cũng phải lộ vẻ phàn nàn trên mặt.
Những ngón tay vuốt nhẹ lên tờ giấy để cảm nhận độ nhám trên đó, Lebius nói:
- Đây là cách Palmer ngụy trang, ngụy trang mình thành một người như này... Tôi có thể cảm nhận được.
Nhìn vào gương mặt xui xẻo trong bức ảnh, Lebius dành một đánh giá rất cao cho Palmer.
- Người mà ta cần không phải là một kẻ mạnh mẽ, mà là kẻ thích nghi tốt nhất.
- Chỉ kẻ thích nghi tốt nhất mới có thể sống sót, và cũng chỉ có kẻ thích nghi tốt nhất mới là người chiến thắng cuối cùng, giống như này.
Lebius nhìn về phía đoạn cuối của tài liệu và thì thầm:
“Một phán đoán sai lầm của 'Tổ Quạ' đã khiến tiểu đội Còi Sắt của Palmer lạc vào hiện trường của một nghi thức tà ác và rơi vào vòng vây của kẻ địch. Khi mà tất cả đã gần như hẳn phải chết, nhưng Palmer đã cứu được toàn bộ mọi người, đồng thời còn tiêu diệt kẻ địch theo cách này.
Đầu tiên là anh ta đầu hàng kẻ địch, rồi giả vờ đàm phán và lảm nhảm không thôi để kéo dài thời gian. Sau khi nhận ra rằng cho dù có đầu hàng thì cũng bị coi như vật hiến tế, anh ta đã dứt khoát thúc đẩy nghi thức và chiếm đoạt sức mạnh của nó.”
Đoạn văn bản này được đánh dấu bằng ba dòng màu đỏ. Chỉ những người có quyền hạn cấp ba mới có thể nhìn thấy những dòng chữ này, những người có quyền hạn thấp hơn chỉ có thể nhìn thấy vài dòng chữ mơ hồ.
Lebius thì thầm:
“Đó là một nghi thức để triệu hồi ma quỷ. Palmer đã tạo điều kiện để hoàn thành nghi thức đó. Ma quỷ thành công được triệu hồi tới, anh ta cũng thực hiện một giao dịch với nó.”
Nhìn thấy những dòng tiếp theo, ngay cả Lebius cũng không khỏi nhoẻn miệng cười:
“Vậy mà Palmer cũng dám đùa giỡn với ma quỷ. Anh ta đã ước một điều ước, nhưng lại ký tên của người khác - tên cấp trên của Palmer.”
Gương mặt của Ivan tối sầm lại. Không cần Lebius nói, những người khác cũng biết Palmer đã ký tên của ai vào.
“Thủ đoạn này quá đơn giản, chẳng khác nào xúc phạm chỉ số IQ của ma quỷ. Ma quỷ đó chỉ nhìn thoáng qua cũng đã biết, nhưng thay vì tức giận, nó lại cảm thấy Palmer rất thú vị và ban tặng 'ban ân' cho anh ta, biến Palmer trở thành một con nợ. Cũng nhờ vào 'ban ân' đó mà Palmer đã dẫn tiểu đội giết ra ngoài thành công.”
Nhìn vào mô tả về "ban ân" của Palmer, Lebius ngẩng đầu lên nhìn Ivan:
- Đây mới là lý do tại sao 'Tổ Quạ' các anh lại muốn đuổi Palmer ra ngoài đúng không? Không phải vì thử lòng trung thành, cũng không phải vì thái độ tuỳ tiện của Palmer, mà là vì 'ban ân' đáng sợ này?
Ivan im lặng, cuối cùng thở dài trong bất đắc dĩ:
- Đúng vậy, như anh nói, Palmer rất ưu tú, với cái đầu linh hoạt thì nó trời sinh đã là một nhân viên tình báo. Thằng nhóc này có thể tìm được đường sống trong bất kỳ tình huống phức tạp nào... Đương nhiên phần lớn thời gian thì nó đều sẽ lựa chọn đầu hàng kẻ địch. Cách làm này rất đơn giản mà lại hiệu quả.
- Nhưng thứ mà công việc tình báo cần là sự 'ổn định', một sự 'ổn định' tuyệt đối. Tất cả bọn tôi đều có thể chịu đựng được mọi thứ còn lại của Palmer, nhưng 'ban ân' của nó quá khủng khiếp. Có lẽ chỉ cần một lần va chạm tình cờ cũng đủ để gây ra thảm họa.
Càng nói, Ivan càng sa sút. Nhìn từ khía cạnh này htif có thể thấy Palmer có ảnh hưởng rất lớn đối với "Tổ Quạ".
- Nhưng mà… nếu anh đã muốn như vậy thì bọn tôi chỉ có thể nhịn đau cắt thịt.
Cuối cùng, Ivan nở một nụ cười méo xệch với Lebius.
. . .
- Anh muốn biết thông tin gì?
- Vị trí của Cục Trật tự.
Eugene hỏi.
Đối với Người Ngưng Kết thuộc các thế lực bên ngoài như Eugene, Cục Trật tự không khác nào một truyền thuyết bí ẩn. Tất cả đều biết rõ con quái vật khổng lồ này chiếm đóng ở Opus, nhưng lại không thể biết vị trí cụ thể, mà nó như thể nằm ở một chiều không gian khác.
- Chuyện này sao…
Mắt Palmer liếc sang một bên, tường của tòa nhà này vẫn chưa bị bịt kín nên có thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, bởi vậy mà Palmer có thể dễ dàng nhìn thấy nó.
Tấm bia đá đen xám, sừng sững, trông như chống đỡ cả bầu trời ấy nằm ngay giữa những tòa nhà cao tầng bằng sắt thép.
Đây là cảnh tượng mà chỉ có những người được "Phòng Khai Hoang" chấp thuận mới có thể nhìn thấy, nếu không thì sự bẻ cong về nhận thức cực kỳ mạnh mẽ sẽ ảnh hưởng đến tất cả những người có ý định tìm kiếm "Phòng Khai Hoang".
- Số 77, Quận Lingna!
Palmer nói không chút do dự.
- Thật?
Eugene sửng sốt trong giây lát. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại có được vị trí của Cục Trật tự dễ dàng đến thế.
- Thật, tôi không nói láo.
Palmer nói thầm trong lòng: “Chỉ nói láo một phần mà thôi”.
Im lặng.
Eugene và đám đàn em im lặng. Tất cả trao đổi bằng ánh mắt, sau đó Eugene nắm lấy đầu Palmer bằng cả hai tay và bóp mạnh.
- Đau đau đau! Đầu! Đầu!
Palmer la hét thảm thiết. Anh ta có cảm giác đầu như vừa bị ấn vào máy ép thủy lực đến mức sắp vỡ tung.
- Mày thực sự là người của Cục Trật tự?
Palmer là người của Cục Trật tự – Eugene biết rất rõ điều này. Trong tình hình hiện tại thì chỉ có Cục Trật tự mới đi kiếm chuyện với họ, nhưng sau những lời thẳng thắn của Palmer thì Eugene vẫn không thể không hoài nghi.
Eugene đã chạm trán Cục Trật tự không ít lần và cũng thoát chết không ít lần, vì vậy hắn biết rất rõ đó là một đám người như thế nào.
Nhưng giờ Palmer đã phá tan cơn ác mộng trong lòng hắn và biến nó thành một màn biểu diễn hài hước.
[Cục Trật tự đã tuyển cái dạng người gì đây? Đối với những kẻ như tên Palmer này thì ngay cả mình có muốn tìm một đứa đàn em đi nữa thì cũng sẽ không chọn. Phải chăng tên này có quan hệ với người trong Cục Trật tự nên mới được tuyển bằng cửa sau?]
Nghĩ lại cách mà mình bắt được Palmer, Eugene thậm chí còn bắt đầu tự hỏi liệu đây có phải là một âm mưu nhắm vào hắn hay không.
- Thật! Thật mà! Tôi có một 'giấy thông hành' trong túi!
Palmer hét lên.
Eugene từ từ buông đầu Palmer ra và ra hiệu cho tên đàn em ở bên cạnh. Tên này bỏ con dao dài trên tay xuống, đi tới và lấy từ trong túi của Palmer ra một huy hiệu.
Một huy hiệu có biểu tượng xích và kiếm.
- Nhìn đi, biểu tượng của Cục Trật tự, hẳn là các anh đã từng nhìn thấy rồi đúng không?
Palmer nói.
Im lặng lần nữa.
Eugene đã từng nhìn thấy biểu tượng này, hắn vẫn còn nhớ lần đầu tiên bước chân vào thế giới siêu phàm, người dẫn dắt đã nói với hắn nếu như nhìn thấy biểu tượng như vậy thì tốt nhất là tránh càng xa càng tốt.
“Có vẻ như Cục Trật tự quả thực đã tuyển phải một tên chết dẫm.”
Về cơ bản thì Eugene đã tin Palmer. Hắn tự an ủi trong lòng rằng dù là Cục Trật tự thì cũng có vài kẻ phản bội ở bên trong, nghe cũng khá hợp lý.
Palmer tiếp tục giữ nụ cười lấy lòng kia và lộ ra vẻ sẵn sàng trả lời mọi thứ.
- Vậy thì... mày là ai? Mày dám phản bội Cục Trật tự dễ dàng như vậy, tao rất tò mò về tên của mày.
Eugene nghịch con dao bấm trên tay và lạnh lùng nhìn Palmer.
Palmer không chúa do dự, trả lời gần như ngay lúc Eugene hỏi:
- Ivan.
Palmer mặt không đổi sắc nói:
- Tên tôi là Ivan Krex.