Trời vừa rạng sáng Bologo đã dậy. Anh là một người ngủ rất ít. Nói chung, chỉ cần ngủ được vài tiếng là Bologo sẽ tràn đầy năng lượng.
Jeffrey cũng từng rất kinh ngạc trước sức sống của Bologo. Để trả lời nghi hoặc này, Bologo chỉ thản nhiên giải thích: “Trong ngục tối, tôi đã ngủ đủ lâu”.
Khi tỉnh dậy, anh không rời giường ngay như mọi khi mà nằm trong chiếc chăn ấm áp, nheo mắt lại và suy nghĩ về điều gì đó.
Cảnh tượng kỳ dị xảy ra đêm qua vượt qua thời gian và không gian tái hiện ngay trước mắt, đi kèm với nó là cảm giác lạnh đến thấu xương.
Bologo vươn tay, với lên bệ cửa sổ cạnh giường mò mẫm thứ gì đó. Ngay sau đó anh lập tức chạm vào một thứ lạnh như băng.
Cơn ngái ngủ mơ màng biến mất ngay tức khắc, Bologo hoàn toàn tỉnh táo lại, như thể anh vừa mới bị kéo xuống biển sâu băng giá khỏi chiếc giường ấm áp.
Với hơi thở hơi gấp gáp, anh nhặt nó lên, rồi đưa lên trên cao và nhìn chằm chằm vào.
Một đồng Mammon.
Một đồng Mammon lấp lánh tựa hoàng kim.
Bologo ngồi dậy, siết chặt đồng Mammon. Anh có thể cảm nhận được hơi lạnh của kim loại đến từ lòng bàn tay. Nó không hề ấm lên bởi nhiệt độ cơ thể của Bologo mà vẫn toát ra một cảm giác lạnh buốt như mọi khi.
Không một ai giải thích cho anh, nhưng Bologo vẫn nhận ra sự khác lạ nho nhỏ của đồng Mammon này nhờ bản năng. Không giống như đồng Mammon mà Vika đã cho anh xem, đồng Mammon này vô cùng đặc biệt... nó chứa đựng ma lực.
Kéo rèm cửa, Bologo nhìn về hướng Khe Nứt Lớn. Chút bối rối thoáng qua mắt anh, sau đó là cảm giác mong đợi đến cháy bỏng.
Khóe miệng hơi nhếch lên, Bologo lẩm bẩm:
“Giờ mới thú vị nha.”
Câu này là thật.
Những kẻ được gọi là truyền thuyết đô thị lần lượt xuất hiện, bước ra khỏi tưởng tượng vào hiện thực, khoảng cách bị thu hẹp vô hạn cho đến tới khi trong tầm tay.
Nghe thật đáng sợ, nhưng cũng thật hưng phấn.
Bologo giống như một đứa trẻ sơ sinh, ngày nào cũng gặp những điều mới mẻ, thậm chí anh còn bắt đầu chờ mong lần tiếp theo tới Ngã Ba Vô Định để đào móc những bí mật ẩn sâu trong Khe Nứt Lớn và nhìn thấy bộ mặt thật của "hắn".
Chúa tể của Ngã Ba Vô Định, người che chở cho sự âm u và tà ác, kẻ vô danh chiếm cứ cái bóng của Khe Nứt Lớn.
Bạo Chúa.
“Rốt cuộc thì ngươi là ai, muốn làm gì?”
Bologo thì thầm.
[Nếu như nói mình có giá trị gì thì hẳn phải là năng lực “Trở Về Từ Cõi Chết”, nhưng thông tin của mình có thể nói là được bảo mật tuyệt đối, hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của Cục Trật tự, tại sao “Bạo Chúa” lại có thể biết được?]
[Lúc đi săn Noam bị phát hiện sao?]
Nhưng Bologo vẫn nhớ anh không hề để lại bất cứ nhân chứng nào.
Suy nghĩ của anh bị gián đoạn ở đây, Bologo chợt nhận ra một sự ngộ nhận của mình. Ai nói không có nhân chứng thì không thể phát hiện ra anh?
Không giống như "kiếp trước" bị ràng buộc chặt chẽ bởi các quy tắc vật lý, thế giới mà Bologo đang sống hiện tại sở hữu thứ sức mạnh siêu phàm xảo quyệt và chưa được biết đến, có lẽ chính năng lực của một sức mạnh siêu phàm nào đó đã khiến anh lộ ra trước con mắt của "Bạo Chúa".
Sau tất cả, hắn là người sáng lập Ngã Ba Vô Định, kẻ đã tạo ra sự tồn tại của thành phố bóng ma này.
Một tồn tại trong truyền thuyết như vậy, thật không ngoa khi hình dung sức mạnh của hắn lớn đến cỡ nào cũng chưa đủ.
Nhưng càng nghĩ càng thấy bị một kẻ tai to mặt lớn như thế nhìn chằm chằm vào thực sự rất khó chịu.
Chậm rãi nắm chặt hai tay, Bologo hiểu rõ thứ mình cần là sức mạnh. Anh cần phải có sức mạnh để đứng vững ở Opus này, cho dù không thể chống lại những kẻ hùng mạnh vô danh thì ít nhất cũng phải có năng lực để ngoạm một miếng thịt trên người họ.
Bologo vẫn luôn tuân thủ quan điểm “dù đánh không lại cũng phải khiến đối thủ trả giá”. Cũng vì thế mà Jeffrey thường ca ngợi anh chẳng khác nào một con chó hung dữ và tàn bạo.
Nghe thì có vẻ tệ, nhưng thật không ngờ là Jeffrey thực sự thích điểm này ở Bologo.
Đứng dậy, dọn giường, mặc quần áo, bật radio,
Đợi "Sương mù xám, công nghiệp và bánh tôm tươi chiên giòn thơm ngon" do Dudel dẫn chương trình và suy nghĩ về những việc cần làm ngày hôm nay.
Sau đó không lâu, một giọng nói quen thuộc phát ra trên radio:
“Xin chào quý thính giả! Tôi là Dudel, người bạn trung thành của các bạn, lên sóng hai lần một ngày. Chào mừng đến với chuyên mục này!”
Vang lên cùng tiếng nhạc chát chúa là tiếng gào thét của Dudel:
“Sương mù xám! Công nghiệp! Bánh tôm tươi chiên giòn thơm ngon!”
Bologo đã nghĩ xong hôm nay nên làm cái gì.
Anh sẽ kiếm món bánh tôm tươi chiên giòn thơm ngon cho bữa trưa của mình, đây là một món mỹ vị của Opus, nó ngon đến nỗi nằm luôn trong tên chương trình radio của Dudel.
Nhớ lại món ăn ngon, ký ức xa xưa dần hiện ra trước mắc, giọng nói hiền từ vang lên:
- Muốn ăn gì không?
Bologo vẫn còn nhớ đó là những gì đã xảy ra sau khi anh gặp Adele lúc ra tù. Sau khi hàn huyên một lúc, bà đã dẫn anh đến một quán ăn ven đường.
[Adele ngồi đối diện, nhìn mình với ánh mắt nhu hòa và hỏi mình muốn ăn gì.]
- Ăn từ từ, ăn từ từ thôi, còn nhiều lắm.
[Nhìn mình ăn như hổ đói, Adele liên tục nói.]
Bologo vẫn còn nhớ rõ cảm giác ấy. Khóe miệng khô khốc, chua xót tiết ra một ít nước miếng, anh thậm chí còn nuốt cả đồ ăn khi còn chưa kịp nếm thử.
- Cuộc sống trong tù khó khăn lắm đúng không.
[Thấy bộ dạng nhếch nhác của mình, Adele hỏi.]
- Không đến nỗi, chỉ là đồ ăn có hơi kém.
Để không khiến bà quá lo lắng, Bologo không nói gì về ngục tối ngoại trừ đồ ăn.
- Chẳng khác nào thức ăn cho lợn.
Bologo mắng.
Dòng hồi ức kết thúc ở đây. [Mình không ở nhà hàng mà đang ở nhà, Adele cũng không ở bên cạnh, chỉ có giọng của Dudel phát trên radio.]
Biểu cảm của Bologo hơi đanh lại, nụ cười đơ ra trên mặt, trông như những khán giả vẫn còn chưa bước ra khỏi câu chuyện trong phim thì phim đã chuyển sang phần danh đề.
Anh sở hữu một trí nhớ rất tốt, đồng thời cũng rất thích hồi tưởng.
Đối với Bologo, sau khi sống ở thế giới này nhiều năm như vậy, ký ức về "kiếp trước" bắt đầu có vẻ xa lạ tựa như ký ức của một người khác.
Nhưng anh vẫn sẵn sàng tiếp tục nhớ lại, nhìn về những kỷ niệm quý giá ấy. Những ký ức này giống như từng cảnh trong phim, giúp anh vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất.
“Chỉ cần còn có ký ức thì con người ta có thể chịu đựng cô đơn.”
Bologo nỉ non.
Đó chính là kho báu quý giá nhất của Bologo, là “kiếp trước” không ai biết đến, là kỉ niệm vô cùng đẹp đẽ.
Lắc đầu nguầy nguậy, cố thoát khỏi tâm trạng thương cảm.
Sau một ngày buồn chán, anh đã có một kế hoạch sơ bộ. Bologo xem lại khoản tiết kiệm của mình. Anh muốn mua một chiếc TV và một máy quay phim để có thể xem phim ở nhà.
Tuy nhiên, sau khi tính toán lại, dù có mua đồ cũ thì giờ đó vẫn không phải là thứ mà Bologo có thể chi trả được. Có vẻ như anh sẽ phải chịu đựng thêm một thời gian nữa.
Bologo thở ra một hơi dài. Anh bỗng phát hiện sau quãng thời gian vất vả, gặp nhiều chuyện như vậy, cuối cùng mình vẫn phải phát sầu vì tiền bạc.
Anh có một cảm giác như mọi thứ quay trở về vạch xuất phát, cảm giác này thật quá tệ.
Trong khoảnh khắc ấy, Bologo thậm chí còn đang suy nghĩ có nên ra tay bài trừ các băng nhóm hay không, đây là một hành động chính nghĩa, và thứ duy nhất anh cần là... một ít tiền từ chúng.
[Đại khái thì coi như là đen ăn đen (*) đi, không biết Cục Trật tự có cái nhìn về hành vi kiểu này như thế nào.]
Những suy nghĩ rối bời trộn lẫn vào nhau rồi biến thành một mớ hỗn độn.
Nhìn vào chiếc điện thoại, Bologo đang tự hỏi liệu Cục Trật tự có thể trả trước lương cho anh được không. [Một nhân viên xuất sắc như mình hẳn có thể được ứng trước một ít tiền lương mới đúng chứ.] Nhưng cũng đúng vào lúc này, chuông điện thoại reo lên.
Bologo sững sờ mất hai giây, sau đó lộ vẻ vui mừng.
[Thường thì chỉ có Jeffrey gọi cho mình, mà nếu như anh ta liên lạc với mình thì có nghĩa là nghi thức cấy ‘Ma trận giả kim’ đã chuẩn bị xong.]
Vừa nhấc điện thoại, một giọng nói quen thuộc vang lên:
- Bologo?
- Ừm, là tôi.
Bologo đáp lại. Giọng anh chan chứa niềm vui mừng, ngoại trừ việc chém ác ma thì hiếm khi có chuyện gì có thể giúp anh vui đến vậy.
Nghi thức cấy ghép, ma trận giả kim, năng lượng bí mật...
Trên thực tế Bologo đã là một thành viên của thế giới siêu phàm, năng lực "Trở Về Từ Cõi Chết" của anh thậm chí còn mạnh hơn năng lượng bí mật của rất nhiều người. Nhưng thế vẫn chưa đủ, Bologo vẫn cần một thanh kiếm sắc hơn, một cây búa nặng hơn.
- Nghi thức đã sẵn sàng?
Bologo hỏi.
Nghe thấy thế, giọng Jeffrey hơi ngập ngừng, anh ta do dự vài giây rồi tiếp tục với giọng khô khốc:
- E hèm... có chút vấn đề.
- Vấn đề gì?
Bologo cảm thấy hơi bất an.
- Thực ra thì nghi thức đã chuẩn bị xong. Dựa trên 'ban ân' của anh thì bọn tôi đã chọn ra một số 'ma trận giả kim' rất phù hợp.
Năng lực "Trở Về Từ Cõi Chết" của Bologo là một sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ, nếu như phối hợp với năng lượng bí mật phù hợp nó sẽ phát huy ra một sức mạnh không tưởng.
- Ví dụ, năng lượng bí mật Khát Máu của 'Học phái Thăng Khu' cho phép anh hút máu từ cơ thể người khác, rồi nhờ đó tăng cường sức mạnh cho bản thân. Nếu kết hợp với "Trở Về Từ Cõi Chết" thì quả thật anh không khác nào một cỗ máy gặt hái sinh mạng.
Những từ lạ lẫm được nói ra ra từ miệng Jeffrey. [Xem ra cái gọi là năng lượng bí mật còn được chia thành các học phái khác nhau.]
- Nhưng phát sinh ít chuyện ngoài ý muốn.
Tin xấu tới.
Trong phòng làm việc, Jeffrey cũng cảm thấy đau đầu. Lebius ngồi ngay đối diện anh ta, còn cả Yas và Ivan bên cạnh.
Mấy người đều trông như đang chuẩn bị đánh giặc, như thể họ đang phải đối mặt với một chuyện cực kỳ khó nào đó.
Chính giữa họ là một tập tài liệu có biểu tượng của Lõi Lò Thăng Hoa: trái cây bị rắn độc quấn quanh.
Nếu như chỉ có biểu tượng này còn tốt, bên cạnh Lõi Lò Thăng Hoa còn có một biểu tượng phức tạp hơn chút.
Đó là một biểu tượng trông giống như cỏ ba lá, với một khuôn mặt người trên mỗi chiếc lá. Tất cả có những dáng vẻ khác nhau, trông vô cùng đáng thương.
Hai mắt bị mù bởi sắt nóng chảy, miệng bị khâu bằng kim và chỉ, màng nhĩ bị đâm thủng bởi dao găm.
Những kẻ tội nghiệp bị tra tấn và dày vò.
Đây là biểu tượng của "Bộ phận Thu Dung An Toàn", cấp quyền hạn là ba. Hầu hết nhân viên đều không được biết đến sự tồn tại của bộ phận này, đây là nơi có nhiệm vụ chứa đựng những thực thể siêu nhiên cực kỳ khó xử lý.
Đây vẫn chưa phải là kết thúc, mắt của Jeffrey tiếp tục hướng lên trên, biểu tượng cuối cùng xuất hiện.
Tạo hình của biểu tượng này rất đơn giản, chỉ là một cây quyền trượng, nhưng phần đuôi của cây quyền trượng lại gắn một viên pha lê giống như kim loại, biến nó thành một thanh gươm sắc bén.
Tất cả nhân viên đều biết biểu tượng “thanh gươm” này tượng trưng cho điều gì.
Jeffrey nói:
- Đây là lệnh từ 'Phòng Ra Quyết Định'.
- Lệnh gì?
- Tạm ngừng nghi thức của anh lại... nhưng đừng lo lắng, không phải chuẩn bị sa thải anh.
Giọng Jeffrey hơi ngập ngừng:
- Nghi thức cần phải được chuẩn bị lại, bởi vì 'Phòng Ra Quyết Định' đã lựa chọn cẩn thận một 'ma trận giả kim' hoàn toàn mới cho anh.
Liếc qua biểu tượng của "Bộ phận Thu Dung An Toàn", những cơn ác mộng từ bảy năm trước tràn về như thác lũ, Jeffrey thì thầm trong lòng:
“Một 'ma trận giả kim' cần phải được 'thu dung'.”
(*): đen ăn đen hoặc hắc ăn hắc về cơ bản có nghĩa là cướp lại của bọn cướp.