Sau khi làn khói bụi mù mịt tan đi, giữa đống đổ nát trong bóng tối chỉ còn lại một bóng người đứng vững, minh chứng cho người chiến thắng cuối cùng.
“Khụ khụ...”
Noam thở hổn hển trong đau đớn, rồi ngã vật xuống đất. Sau khi dính cú đập cực mạnh của búa xung chấn, cả người gã như bị lún sâu vào trong lòng đất, ngay cả mặt đất xung quanh cũng bị trũng xuống rất nhiều.
May mà nhờ có “Máu Rồng” tăng cường thể chất, cú đập này của cây búa không giết được gã. Tuy nhiên, nó cũng đã khiến Noam mất hết sức lực, lồng ngực lõm xuống, xương sườn gãy đôi, mỗi hơi thở đều mang theo cơn đau như dao nhọn cứa vào lòng, máu không ngừng trào ra.
Hai tay bị gãy, cong veo, ánh sáng của “ma trận giả kim” trên người Noam cũng bị mờ đi, như thể nó sẽ tắt hoàn toàn ngay trong giây tới.
“Ha... Ha...”
Noam hít một hơi thật sâu. Mặc dù rất khổ sở nhưng gã biết chắc chắn Bologo sẽ chẳng tốt hơn mình là bao.
[Hắn đã mất bàn tay trái, trong lúc đập vào ngực mình thì "Máu Rồng" chứa kịch độc hẳn cũng đã bắn tung tóe lên người hắn.]
[Chất độc sẽ lan ra khắp cơ thể, cuối cùng hắn sẽ chết vì tim bị tê liệt và suy hô hấp.]
Khói bụi xung quanh dần tan đi, ác linh kia lại xuất hiện cạnh Noam.
“A... kết thúc như này sao? Vẫn cảm thấy có chút gì đó chưa thỏa mãn...”
Giọng nói ma quái vang lên. Đôi mắt của Noam mở to ra, nhìn chằm chằm vào Bologo, người vừa bước ra khỏi làn bụi mù.
Anh cúi thấp đầu. Da mặt ác ma đã tả tơi, chồng lên diện mạo nguyên bản của anh.
Tà ác và thực tại đan xen vào nhau.
Bologo xé toạc mặt nạ nhớp nháp trên mặt, rồi ném da mặt của ác ma sang một bên, để lộ gương mặt tái nhợt và be bét máu, cùng với đôi mắt xanh sáng rực đầy bắt mắt.
“Cái gì… sao có thể?”
Hơi thở của Noam trở nên gấp gáp. Gã cố gắng đứng dậy nhưng mãi mà không thể làm nổi. Ngay sau đó "ma trận giả kim" trên người Noam mờ hẳn đi, "Máu Rồng" đang xao động đã ngừng lại.
“Không gì là không thể, cũng như việc ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ yêu thích công việc này đến vậy.”
Bologo lẩm bẩm, rồi giơ tay trái lên. Xương trắng trên đó đang nhanh chóng thành hình, tiếp đến là mạch máu và cơ bắp, máu thịt không ngừng tái sinh cho đến khi lớp da mới bao trùm lên chúng.
“Lành như mới!”
Bologo phấn khích vẫy tay, rồi để cho Noam nhìn thấy bàn tay mới mọc lại của mình.
Đồng tử của Noam dần dần bị bao phủ bởi nỗi kinh hoàng.
“Anh bạn, đừng lo, ông chủ muốn người sống, nên ngươi sẽ không chết... ít nhất không phải ở đây.”
Bologo an ủi Noam một cách trìu mến.
Anh xé toạc đống quần áo rách rưới trên người, để lộ ra chiếc áo khoác màu đen xám phía dưới,. Nhờ sự bảo vệ cẩn thận của Bologo mà bộ quần áo mới của anh không bị dính quá nhiều máu, nhưng trên cổ và cổ tay áo vẫn bị vấy một vài vệt máu.
Anh chỉnh lại chiếc cà vạt đang buộc chặt để dễ thở hơn một chút. Phía dưới cà vạt thì là chiếc áo sơ mi đã hoàn toàn bị nhuộm đỏ.
Bologo nhún vai, dù có ở trong địa ngục thì anh cũng phải giữ bản sắc và vẻ ưu nhã vốn có.
Cảnh tượng trước mắt hài hòa đến không ngờ: Noam ngã xuống đất, nằm thoi thóp, còn Bologo thì đứng một bên sửa sang quần áo, sau đó thì bước tới đằng xa và nhặt vali lên.
Mở vali ra, quả nhiên, trong góc vali có nhét mấy viên hồng ngọc óng ánh, còn lại là rất nhiều chai thuốc màu đỏ sậm. Không ngờ trong trận chiến khốc liệt như này những chai thuốc ấy lại không bị hư hại gì.
“Thật đẹp.”
Bologo nhặt bừa một hòn đá triết gia lên, mặc dù có nhiều tạp chất kết dính trong đó nhưng vẻ tinh xảo và mùi vị linh hồn của nó vẫn đủ khiến người khác cuồng nhiệt.
Như là kết tinh của máu.
“Ngươi có thể cầm những thứ này đi, không ai sẽ từ chối chúng, cho dù là vì linh hồn trong đó, hay là vì giá trị đi kèm với nó.”
Noam liếc nhìn Bologo và dụ dỗ.
Bologo không trả lời mà chỉ giơ hòn đá triết gia lên và bình tĩnh quan sát.
Cũng y như Reed lúc trước,
Hòn đá triết gia toát ra một thứ ma lực kỳ lạ, thu hút mọi sự chú ý của Bologo.
Trong màu đỏ tươi óng ánh, những hạt tạp chất như đang cựa quậy, trông như những hồn ma mờ ảo bị đông đặc vào trong đá quý.
Chúng như đang chậm rãi biến thành một cơn lốc, nuốt chửng toàn bộ ý chí của Bologo, đánh thức dục vong nguyên sơ đồng thời cũng là cuồng nhiệt nhất trong trái tim anh.
Noam nhìn Bologo đã bình tĩnh lại với niềm vui nho nhỏ dâng lên trong lòng.
Gã đã từng tiếp xúc với hòn đá triết gia, nên gã biết rất rõ những thực thể "Hoàng Kim" này có sức mạnh kỳ lạ đến thế nào.
Những "Linh hồn Hoàng kim" quý giá nhất, chỉ thuộc về con người này sở hữu một thứ ma lực thần kỳ.
Ma lực khiến cho người ta rơi vào điên cuồng.
Ác ma sẽ sử dụng nó để thỏa mãn cơn đói khát trống rỗng, con người thì sẽ nảy sinh lòng tham khủng khiếp vì ánh sáng chói lòa màu đỏ tươi này bởi dục vọng muốn chiếm giữ nó mãi mãi.
Theo quan điểm của Noam, Bologo hiển nhiên là chưa từng tiếp xúc với hòn đá triết gia, nên sẽ rất dễ bị mê hoặc bởi ma lực của nó. Không chỉ thế, điều mà Noam còn không biết là Bologo là một Con nợ và linh hồn của anh vốn không hoàn chỉnh. Bởi vì thế, sức hấp dẫn chứa đựng ma lực này sẽ nhân lên gấp vài lần đối với Bologo.
Nuốt hòn đá triết gia để thỏa mãn sự trống rỗng đang xao động.
Những lời thì thầm phức tạp đầy cám dỗ vang lên bên tai, chúng như đang kể về một điều gì đó, nhưng cũng như đang ca ngợi một điều gì đó, một điều gì đó đến từ thời đại không được biết đến, nhưng vẫn được lưu truyền tới tận bây giờ, thậm chí là tương lai.
Đúng, chính là như vậy, tiến thêm một bước trong quá trình bị cám dỗ.
Noam đã theo dõi tất cả với mọi sự mong đợi. Chỉ cần thêm một chút nữa thôi là gã có thể hồi phục, kích hoạt "năng lượng bí mật" một lần nữa để có cơ hội giết ngược Bologo.
Bologo thì cầm hòn đá triết gia lên và đưa lại gần, từng chút, từng chút một cho đến khi hòn đá triết gia gần như chạm vào mặt của anh...
"Crắc."
Âm thanh kỳ quái vang lên, Noam sững người, rồi hét lớn:
- Ngươi đang làm cái quái gì!
- Không có gì, không có gì… Ta vẫn luôn muốn thử một lần.
Bologo nhổ hòn đá triết gia từ trong miệng ra rồi che miệng, than thở:
- Thứ này cứng quá, làm sao mà đám ác ma lại có thể ăn được nhỉ? Nuốt chửng xuống sao?
Noam không trả lời mà nhìn Bologo như đang nhìn một bệnh nhân tâm thần.
- Không hổ là linh hồn được ngưng kết, thứ này nhìn cũng khá đẹp.
Bologo nghịch hòn đá triết gia dính đầy nước bọt trên tay, rồi nhìn về phía Noam. Sau đó, như thể để làm nhục Noam, Bologo ném hòn đá triết gia vào vào đầu gã.
Có vẻ như là đã nghiện, Bologo một tay cầm vali, một tay ném tới ném lui hòn đá triết gia. Hòn đá triết gia quý giá như vậy mà lại rơi khắp đất, như đống đồ chơi trẻ con rẻ tiền.
- Trông ngươi có vẻ ngạc nhiên, sao? Ngươi nghĩ ta sẽ cầm mấy viên ngọc này và liếm lấy liếm để chúng?
Bologo nhìn Noam với vẻ khinh thường.
Lúc ném hòn đá triết gia thì rất sướng tay, nhưng giờ lại phải thành thật đi nhặt chúng lên.
Anh không biết làm cách nào để giải thoát cho những linh hồn tội nghiệp này nên phải mang chúng về cho Lebius.
- Ngươi đang giả vờ? Đang giả vờ như bị mê hoặc để làm nhục ta?
Noam hoàn toàn tuyệt vọng, không còn nghĩ đến chuyện chống cự gì nữa.
- Không, quả thực ta có hơi... 'mê muội' rồi?
Bologo thản nhiên nói. Sau khi nhặt đủ hòn đá triết gia và đặt nó về lại cạnh mấy chai thuốc đỏ sẫm, anh đóng chặt vali lại.
- Ngươi không thể... thoát ra khỏi nó dễ dàng như vậy được.
Noam không hiểu. Gã vẫn còn nhớ lần đầu tiên mình bị cám dỗ và phải nhờ vào cơn đau dữ dội khi tự cắt vào tay thì mới có thể thoát ra khỏi cái cảm giác mê man ấy. Vậy mà Bologo trước mặt lại có thể nhẹ nhàng như vậy, cứ như thể anh không có dục vọng.
“Đúng vậy, ai cũng sống vì điều gì đó, bị cám dỗ và thúc đẩy bởi điều gì đó”, Bologo đồng tình với Noam – rất khó để thoát khỏi những ham muốn của mình, “Chẳng hạn như giàu có, danh vọng, địa vị, quyền lực...”
“Nhìn theo cách này, con người quả thực rất phức tạp, ham muốn của họ cũng muôn hình vạn trạng.”
Nói xong, Bologo kéo Noam lên khỏi mặt đất. Cơn đau dữ dội khiến Noam phát ra những tiếng gầm gừ trầm thấp, tay chân đã bị vặn gãy của gã yếu ớt rủ xuống, người thì bị sợi dây xích quấn quanh, gã bị Bologo kéo lê như một con chó.
“Nhưng mà, ham muốn của ta có hơi khác so với các người.”
Bologo một tay xách vali, tay kia kéo Noam đi, để lại một vệt máu dài trên đất.
“Ta muốn trừng trị ác nhân, những ác nhân như ngươi, nhìn các ngươi đau khổ, nhìn các ngươi bị tra tấn, nhìn các ngươi khóc lóc thảm thiết không thôi..”
Noam không thể nhìn thấy mặt Bologo mà chỉ có thể nhìn thấy một bóng lưng đen xám và những lời kinh hãi, dữ tợn được thốt ra từ miệng anh.
Đây là một con quái vật vui buồn thất thường, nó sẽ cắn hòn đá triết gia một cách hài hước, nhưng cũng sẽ giết kẻ địch một cách dã man. Nó có vẻ ngoài dễ gần, thậm chí là có thể trò chuyện với kẻ địch một hai câu, nhưng sâu trong lời nói đó lại ẩn chứa nỗi hận thù và sự cuồng nộ đến cùng cực.
“Nỗi căm hận này quá cháy bỏng, cháy bỏng đến mức những lời hứa hư ảo kia căn bản không đủ để mê hoặc ta... Dù sao ta còn đang có ngươi bên cạnh, không phải vậy sao?”
Bologo bật ra một tiếng cười đáng sợ:
“Nhưng mà... ngươi có nghĩ rằng trên đời này thực sự tồn tại một vị thần không?”
Noam không trả lời. Gã bắt đầu nhận ra tinh thần của Bologo vấn đề, và việc trò chuyện với một tên điên như vậy không thể thay đổi số phận của gã.
“Ta thì ước có... một vị thần bạo ngược và đáng sợ như vậy.”
Bologo không ngừng trò chuyện với Noam:
“Nếu Thần có thật, ta quả thực rất muốn tin vào điều đó, cảm giác đó như là công việc mà ta đang làm bây giờ.”
Đi đến trước một bức tường, Bologo dừng lại, không ngừng lẩm bẩm:
“Chà, có thể trừng phạt những ác nhân như các người một cách hợp lý, hợp pháp. Chém từ thứ hai đến cuối tuần, lại còn kiếm được tiền, thậm chí còn nhận được cái gì mà trợ cấp ăn uống, chi phí đi lại, lại còn có thể nghỉ các ngày lễ hợp pháp, cuối năm được nahanj thưởng…”
Bologo nói những lời mà Noam nghe không hiểu.
“Công việc này quá tuyệt vời, đúng không!”
Thấy Noam không đáp lại, Bologo cho ngay hai đạp để cái gã chồng chất vết thương, mất máu nghiêm trọng này phấn chấn hơn chút.
“Đừng giả vờ chết, là một Người Ngưng Kết, ngươi sẽ không chết dễ dàng như vậy.”
Sắc mặt Noam tái nhợt, Người Ngưng không chết một cách dễ dàng, nhưng không có nghĩa là sẽ không chết.
Bologo ngồi xổm xuống nhìn Noam, rồi nhìn bức tường bên cạnh, anh hỏi:
“Ngươi nghĩ xem thứ gì nên được khắc trên đồng xu kỷ niệm?”
Xoa hai tay vào nhau một cách hưng phấn, Bologo tưởng tượng ra cảnh tượng mỹ hảo đó, rồi cầm con dao gấp và đi về phía bức tường trống không.
Âm thanh sắc bén và hỗn loạn vang lên, nghe như kiểu có một con dao sắc nhọn đang khắc vào bức tường, lấy vết sẹo làm bút, lấy máu làm sơn.
Bologo rảo bước, sau mỗi lần tiếng bước chân vang lên là như có một nhịp trống đập vào tim Noam.
Noam xin thề đó hẳn là âm thanh quỷ quyệt và tà dị nhất mà gã từng nghe trong đời. Rõ ràng là tiếng bước chân giẫm lên vũng máu nhưng lại tạo ra một cảm giác trơn trượt và nhớp nháp, như thể là một thứ gì đó khó hiểu – khiêu vũ.
Thần không có hình thù cố định, vui buồn thất thường, khi thì có vô số xúc tu, khi có cái mai cứng như mai rùa, khi thì là cơn gió hú rít gào của mùa đông lạnh lẽo, khi thì là ánh mặt trời rực sáng của mùa hè nóng bức.
Là kinh hoàng, là bạo ngược, là tức giận...