- Câu lạc bộ Kẻ Bất Tử, đúng như tên gọi của nó, là một câu lạc bộ được thành lập bởi một đám kẻ bất tử. Nó không có mục đích chính và cũng không cần phải gánh vác trách nhiệm gì mà chỉ là nơi để mọi người vui vẻ và giải trí.
Bữa tiệc cuồng hoan của đám người chậm phát triển cuối cùng cũng kết thúc. Sore bật đèn lên khiến quán bar lờ mờ sáng hơn rất nhiều.
- Nếu như có bất kỳ mục đích gì thì anh có thể coi đây là một hội chuyên giúp đỡ lẫn nhau của những kẻ bất tử, giống với cái gì mà hội hội chứng tâm lý hậu chiến tranh của các cựu chiến binh ấy.
Sore ngồi ngay cạnh Palmer và tán gẫu với Bologo. Palmer đã hoàn toàn mất đi ý thức, được Jeffrey bế sang một bên, trông chẳng khác nào một cái xác bốc mùi hôi thối. Còn Jeffrey ngồi ở bên kia và lắng nghe cuộc đối thoại giữa hai người.
- Các hội viên đăng ký ở đây hầu hết đều là những kẻ dị biệt trong số đám kẻ bất tử. Bọn tôi không giống như trường phái bảo thủ, ngoan cố bám lấy ánh hào quang khi xưa, cũng không giống trường phái cấp tiến, luôn tìm cách kích động một số tranh chấp... Đương nhiên, giờ cũng không còn nhiều người thuộc trường phái cấp tiến nữa.
Sore châm một điếu xì gà và nhả ra từng vòng khói. Mỗi một động tác của hắn đều mang theo vẻ quý phái, nhưng điểm chết người nhất chính là rượu đã thấm đẫm chiếc áo sơ mi kẻ sọc khiến nó dính chặt vào cơ thể và để lộ ra lớp da thịt phía dưới, trên đó còn được trang trí bằng giấy màu và kim tuyến.
Sore trông hệt như một vũ công nam ở hộp đêm vừa tan ca, trò chuyện với Bologo về cuộc sống và triết lý nhân sinh.
- Tôi...
Đầu óc của Bologo vẫn chưa thể thông suốt cho lắm mêm không biết bắt đầu từ đâu với một bụng đầy nghi vấn này.
- Tiếp tục sờ đi, đừng dừng lại.
Ngay khi vừa nảy ra một vài suy nghĩ thì một tiếng kêu meo meo vang lên thúc giục anh.
- A a a.
Như một đàn em, Bologo không ngừng vuốt ve con mèo đen tên "Weil" ở trên tay. Weil thì uốn éo trong vòng tay của Bologo với vẻ rất thích thú.
- Weil! Kiềm chế lại!
Sore ra sức khuyên răn sau khi nhìn thấy cảnh này.
- Ừm, đúng là như vậy, xoa, xoa nhiều hơn!
Weil chẳng thèm để ý đến lời của Sore mà phơi bụng ra mặc cho Bologo không ngừng xoa bóp.
Cảm giác rất thoải mái, giống như chạm vào một loại lụa đắt tiền nào đó. Từng tiếng nổ lách tách vang lên. Bologo nhận ra cảm giác khó chịu của mình đến từ đâu.
Ngoài tầm kiểm soát, mọi thứ đều nằm ngoài tầm kiểm soát của anh.
Bologo là một chuyên gia, và một chuyên gia phải nắm chắc mọi thứ trong tay mình, nhưng khi đối mặt với đám kẻ bất tử thần kinh này thì Bologo lại không thể đoán được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Đúng, đó cũng chính là cảm giác khi đối mặt với Bailey, không ai có thể biết liệu nữ lưu manh này sẽ lột quần của bạn trước, hay lột áo của bạn trước, thậm chí có thể là làm đồng thời cả hai.
Trong câu lạc bộ Kẻ Bất Tử này cũng thế, không ai có thể biết được những gì mà đám người này sẽ làm tiếp theo.
Ban đầu Bologo vốn cho rằng đây sẽ là một cuộc họp theo nghi thức cổ xưa. Một nhóm người được bao quanh bởi ánh nến tuyên thệ, sau đó mới có thể tham gia câu lạc bộ bí ẩn này. Nghi thức gia nhập câu lạc bộ cũng có thể là một vụ tự sát để chứng minh rằng bản thân là một kẻ bất tử, đồng thời khi gia nhập còn không thể mất cảnh giác. Dựa trên phản ứng của Palmer thì còn có những âm mưu sâu xa hơn ẩn giấu bên trong.
Nhưng thực tế thì sao?
Ngay khi vừa bước vào cửa, Sore cởi phăng bộ trang phục như một vận động viên nhảy cầu và nhảy lên quầy bar. Sau đó là tiếng ca vang lên và quả cầu ánh sáng đủ sắc màu quay không ngừng.
- Tôi… hơi ngạc nhiên.
Bologo kiềm chế cảm xúc của mình lại.
- Ngạc nhiên cái gì? Chúng tôi có phải là những kẻ bất tử rất thân thiện và gần gũi đúng không?
- Chắc... chắc là vậy.
- Haha.
Sore cười ngã ngửa ra đằng sau, rồi tiện tay lấy một chai rượu khác, sau đó dùng hàm răng sắc nhọn để mở nắp chai và uống một hơi cạn sạch.
- Anh cho rằng một kẻ bất tử sẽ trông như thế nào? Bologo?
Sore hỏi, miệng nồng nặc mùi rượu.
- Càng cổ xưa, càng bí ẩn, càng cao quý.
- Ừm, mô tả của anh rất phù hợp với đám người thuộc trường phái bảo thủ, nhưng nó không phải là tất cả.
Sore nói:
- Mỗi một kẻ bất tử đều là một con quái vật đã sống hàng trăm, thậm chí là hàng nghìn năm. Hầu hết quan niệm đều đã bị giới hạn và ràng buộc từ thời xa xưa, nên một vài người vẫn ngoan cố tuân theo một số nghi thức cổ xưa, nhưng nó lại không thể che đậy được sự xấu xa bên trong nội tâm.
- Bí ẩn và cao quý chỉ là ngụy trang mà thôi,
- Câu trả lời chính xác phải là càng lớn tuổi, càng chết lặng, càng điên cuồng.
Những lời của Sore như đập mạnh vào tim Bologo.
- Thử nghĩ mà xem, một đám người già cả đã sống không biết bao nhiêu năm tháng, ngoài cái chết thì họ đã trải qua tất cả những niềm vui, nỗi buồn, vinh quang và sự giàu có, đã không gì có thể lay chuyển được tâm trí của ‘đám người già’ này. Trái tim đã từng hừng hực cũng chết lặng, không còn chút thăng trầm.
- Anh nghĩ họ còn sống? Hay đã chết?
Sore lại hỏi, nhưng không đợi câu trả lời đến từ Bologo mà đưa luôn ra câu trả lời:
- Một xác sống, mọi kẻ bất tử đều là xác sống.
- Nhưng tôi không nghĩ vậy, tôi vẫn còn sống.
Bologo nói.
- Đúng vậy, bởi vì anh vẫn còn trẻ, một kẻ bất tử trẻ tuổi, trong lòng anh vẫn còn có 'ham muốn'. Tôi có thể nhìn thấy chúng trong mắt anh.
Sore đột nhiên cúi thấp người và nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu xanh.
- Trông thật đẹp đẽ biết bao, một ánh mắt đầy dục vọng, giận hờn, căm thù… nhưng khi tất cả những 'dục vọng' này đều được thỏa mãn?
- Đó là nơi mà sự tuyệt vọng bắt đầu.
Tuy đang cười rất rạng rỡ nhưng những lời của Sore thì lại lạnh đến thấu xương. Có lẽ đúng như những gì hắn nói, mỗi một kẻ bất tử đều là một con quái vật vui buồn thất thường. Một giây trước Sore vẫn còn là một vũ công, nhưng giờ lại lạnh lùng như một khối sắt.
- Không, không, đây là một ngày vui, không nên nói về những chuyện như này.
Sore tự tát cho mình một cái rồi lại mỉm cười.
- Jeffrey, chìa khoá đâu?
Sore vỗ vỗ Jeffrey. Ông chú này mặt cũng đỏ bừng, nhưng so với cách uống rượu say mèm của Palmer thì Jeffrey biết kiềm chế hơn rất nhiều nên vẫn giữ được tỉnh táo.
- Đây, Bologo, có thể sử dụng thứ này để đến câu lạc bộ Kẻ Bất Tử trong tương lai.
Jeffrey đưa cho Bologo chiếc "chìa khóa mê cung" lúc đầu, rồi vuốt mạnh lên mặt. Đôi mắt của anh ta có thần hơn một chút, sau đó thì nói:
- Bologo, nếu có bất kỳ câu hỏi nào về kẻ bất tử thì có thể hỏi Sore. Tên này đỡ nhất rồi. Ít nhất thì Sore là thành viên hiếm hoi của nhà Villelis có thể giao tiếp bình thường.
- Nhà Villelis?
Bologo trầm tư trong vài giây, sau đó không hỏi Sore mà lại hỏi Jeffrey.
- Tôi cần phải làm gì để tham gia đây? Chỉ nhảy múa với mấy kẻ nghiện rượu này thôi sao?
- Hợp tác hữu nghị, anh trở thành thành viên của bọn họ cũng tương đương với mối quan hệ giữa Cục Trật tự và đám nghiện rượu này sẽ thân thiết hơn. Mặc dù mấy tên này đều là những kẻ nhàn rỗi đến phiền toái, luôn nhân danh việc tìm thú vui để gây rắc rối cho chúng ta, nhưng so với toàn bộ cộng đồng kẻ bất tử thì đây là những người thân thiện nhất rồi.
- Chỉ cần uống rượu là có thể làm bạn với họ.
Jeffrey dần tỉnh táo, uống một cốc nước rồi hắng giọng và nói tiếp.
- Càng cao tuổi thì càng hiểu biết nhiều. Thỉnh thoảng ta còn có thể nhận được một số thông tin bí mật từ trong miệng của đám người này... Chẳng phải anh vẫn luôn tò mò về giao kèo của mình với ma quỷ hay sao? Không biết chừng Sore có thể biết một vài thứ đấy.
Nghe thấy vậy, Sore nhìn Bologo đầy mong đợi như thể đang đợi anh hỏi mình. Điều này khiến Bologo có chút khó chịu, nhưng vẫn bất đắc dĩ nói:
- Nhà Villelis là gì?
Bologo hỏi một vấn đề rất bất ngờ. Đôi mắt xanh trực diện với đôi mắt đỏ tươi. Càng cao tuổi, càng điên cuồng hơn. [Liệu tên Sore thần kinh trước mặt này có thực sự là Sore hay không? Hay đó chỉ là một lớp mặt nạ?]
- Oa, vừa mở miệng đã nói trúng ngay trọng điểm!
Weil hét lên trong vòng tay của Bologo. Thấy thế Bologo liền sờ lên đầu nó, chưa kể việc vò con mèo đen này rất gây nghiện.
Bologo bỗng nảy ra một ý tưởng rất tồi tệ trong đầu.
- Hả... câu hỏi hay, có phải là do thằng nhóc nhà Krex không?
Sore nhả ra một vòng khói khác và nhìn về phía Palmer đang nằm như một con chó chết cách đó không xa.
- Tuy rằng anh chàng này không đáng tin cậy nhưng vẫn cần quan tâm đến cộng sự của mình... Anh có hứng thú nói về chuyện này không?
- Hả? Tất nhiên, dù gì thì chúng ta cũng là 'anh em tốt'.
Sore nhấn mạnh. Kể từ khi Bologo rơi vào vũng lầy thiểu năng này, Sore đã thể hiện lòng nhiệt tình cực kỳ chân thành với Bologo. Tuy là lần đầu tiên gặp mặt nhưng cả hai cứ như thể đã là bạn lâu năm của nhau.
Trước giờ Bologo không bao giờ tin vào lòng tốt tự dưng đến, nhưng trước sự nhiệt tình này của Sore thì đúng là anh khó mà từ chối.
"Một trong những quy tắc của câu lạc bộ Kẻ Bất Tử là mọi thành viên đều là anh em tốt của nhau, mà anh em tốt thì không phân chia cao thấp và không có gì phải che giấu."
Weil nói. Bologo cúi đầu xuống thì bắt gặp đôi mắt mèo xanh lam, trong như pha lê. Sau đó Jeffrey nói thêm vào:
- Sore, Bologo bị mất trí nhớ, quên mất ký ức về cuộc giao dịch với ma quỷ. Khi anh ấy tỉnh dậy thì đã trở thành một kẻ bất tử, với... chắc hẳn tôi đã đề cập với anh qua điện thoại trước đây, về khả năng Trở Về Từ Cõi Chết của anh ta.
- Tôi nhớ, năng lực Trở Về Từ Cõi Chết vô cùng hoàn hảo ấy. Thành thật mà nói lúc đó tôi còn có chút ghen tị.
Sore đáp.
- Anh ấy có rất nhiều câu hỏi. Anh có thể giải thích một vài tri thức về kẻ bất tử cho Bologo, tiện thể giới thiệu luôn những thành viên này.
Jeffrey liếc xung quanh. Bộ xương và con beagle đã chạy ra ngoài, nơi đây chỉ còn lại Sore, Weil và bức tượng đá trông như đồ trang trí kia.
- Chí ít thì tôi vẫn khá là thích một vài người trong số đám người các anh. Vậy tôi có nên nói mấy người là một đám những kẻ dị biệt trong số kẻ bất tử hay không?
Jeffrey lẩm bẩm.
Weil kêu meo meo như đang cười:
- Chúng tôi chỉ là tương đối an phận hơn mà thôi.
- Nếu không an phận thì sao? Vẫn còn muốn thử du lịch ở trên biển trong ba năm?
Sore nói với Weil.
"Đó còn không phải là lỗi của ngươi?!"
Weil xù lông lên ngay lập tức, trông cứ như thể sẽ lao tới và cào vào mặt Sore ngay trong giây tiếp theo. Nhưng mà Bologo đã giữ nó lại và xoa mạnh khiến Weil phát ra tiếng ú ớ.
- So với chuyện cũ giữa mấy người sao không nói đến vấn đề hiện tại? Tôi đang là khá vội.
Bologo nói, giờ anh chỉ muốn biết được thông tin mình cần sau đó thì trốn thoát khỏi cái nơi quỷ quái này.
- Tốt tốt tốt.
Sore uống hết một ly, sau đó nhìn thẳng vào Bologo với đôi mắt đỏ tươi và nói:
- Để nói về nhà Villelis, không thể không nhắc đến một từ khác.
- Anh đã nghe nói về 'chủng tộc Bóng Đêm' bao giờ chưa?
Bầu không khí trở nên trang nghiêm, thậm chí còn có chút ớn lạnh. Sore cười để lộ hàm răng sắc bén, sau đó... Bologo lắc đầu:
- Tôi mới ra tù một năm trước, trở thành Người Ngưng Kết cũng chỉ vài ngày trước. Anh mong đợi tôi biết điều gì?
Bologo xoa cằm của Weil và nói thẳng thừng:
- Đừng nói nhảm nữa, mau lên.