“Đừng lo lắng, phần lớn công đoạn của nghi thức cấy ghép đã chuẩn bị xong, giờ chỉ còn đợi ma trận giả kim mà thôi.” Trước khi rời khỏi Cục Trật tự, Jeffrey đã giải thích như vậy với Bologo, “Do đó nó sẽ không bị trì hoãn quá lâu, đến lúc ấy tôi sẽ gọi cho anh”.
Sau khi hiểu rõ được chuyện này, Bologo gật đầu chào tạm biệt Jeffrey, rồi điền vào biểu mẫu theo hướng dẫn của anh ta. Ngay sau đó Bologo nhận được một chiếc áo khoác mới toanh ở Bộ phận Hậu Cần, theo lời nhân viên ở đây thì nó được coi như hao mòn bình thường nên không tính thêm bất kỳ chi phí nào. Điều này khiến Bologo thực sự cảm động đến bất ngờ.
Mọi bộ phận đều ưu tiên cung ứng cho Bộ phận Thực Địa, ngoài những vũ khí giả kim phức tạp thì trong kho vẫn còn rất nhiều trang thiết bị tiêu chuẩn như này.
Sau khi mọi việc xong xuôi, Bologo chậm rãi bước ra khỏi Cục Trật tự và đứng dưới công trình kiến trúc khổng lồ màu xám.
Ngẩng đầu lên, nhìn tòa tháp khổng lồ xuyên thấu tầng mây đen. Ngắm hồi lâu, Bologo thậm chí còn nảy sinh ra một cảm giác sợ hãi như thể mắc hội chứng ám ảnh sợ đồ vật khổng lồ. Một thứ trầm mặc như vậy cứ thế mà sừng sững trên mặt đất.
Mọi người dân của Opus hoàn toàn không nhận thức được những điều này. Cảm giác chơi vơi giữa thực tại và hư ảo này thực sự quá kỳ diệu.
Bologo không về ngay mà dừng lại rất lâu ở góc phố đối diện, nhìn phần chìm trong mây của "Phòng Khai Hoang". Anh tự hỏi liệu nó khổng lồ đến mức nào, phải chăng có thể trèo lên mái nhà được không, và khi nhìn xuống thì quang cảnh phía dưới sẽ trông ra làm sao.
Lúc này, một bóng người khác đã thu hút sự chú ý của Bologo, đó là Palmer, anh ta cũng vừa bước ra khỏi Cục Trật tự với vẻ mặt đầy chua xót.
Bologo không hiểu lắm về các bộ phận khác, nhưng dựa trên phản ứng của những nhân viên cũ như Palmer thì có vẻ Bộ phận Thực Địa ít nhiều cũng khá là "khét tiếng xấu".
- Yo! Palmer.
Bologo vẫy tay muốn chào người đồng nghiệp mới, người công sự tương lai này của mình.
Nhưng Palmer dường như không để ý đến anh. Vừa mới ra khỏi Cục Trật tự anh ta đã ngửa mặt lên trời hét một tiếng, sau đó ngồi xổm xuống ôm lấy đầu.
[Thôi có lẽ tạm thời không nên làm phiền anh ta.]
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng vô cùng gay gắt, Palmer từ từ đứng dậy như đã chấp nhận hiện thực. Anh ta lấy ra một chiếc khăn trùm đầu rất phong cách từ trong túi rồi buộc lên mặt, bịt kín miệng và mũi, sau đó lấy ra một chìa khóa và nhảy chồm lên một cái mô tô đỗ bên lề đường.
Sau tiếng vang ầm ầm của động cơ thì nó biến mất ở cuối con phố với làn khói đen mù mịt.
Bologo đoán thằng cha Palmer này hẳn là một thành viên trong băng nhóm đua mô tô lúc nửa đêm.
Nhìn bóng lưng cực ngầu đang xa dần, Bologo chợt nhớ đến chiếc xe máy mà anh cướp sáng nay, có lẽ giờ nó đã biến thành một đống sắt vụn nằm ở ven đường.
Nghĩ đến đây, Bologo cảm thấy có hơi tiếc nuối. Sau đó anh chợt nhận ra rằng ngay cả khi mình có "chìa khóa mê cung" thì mọi chuyện cũng chẳng nhẹ nhõm hơn là bao. Công việc của Bộ phận Thực Địa chủ yếu là ở bên ngoài, khi giải quyết các sự việc siêu phàm mà vẫn còn phải chen chúc trên xe điện và tàu điện ngầm thì nghe có vẻ hơi phi lý.
[Có vẻ như mình cũng cần một phương tiện đi lại.] Nhớ đến danh sách lúc trước, Bologo nhận ra mình muốn mua rất nhiều thứ nhưng tiền trong túi thì lại ít đến đáng thương.
Anh bắt đầu tự hỏi liệu có nên quay lại và hỏi Jeffrey về khoản lương tạm ứng hay không, còn cả việc liệu Cục Trật tự có trợ cấp xe đi lại cho công việc bên ngoài hay không.
[Nhưng mà... thôi quên đi.]
Bologo không có tâm trạng để giải quyết những chuyện này, ít nhất không phải bây giờ.
“Cyrin Kogardel.”
Bologo lẩm bẩm cái tên khiến người ta cảm thấy sợ hãi ấy.
Giờ phút này tâm trạng của anh đã hoàn toàn bị nghi thức cấy ghép chiếm trọn, hình bóng "Bá chủ" cứ thế mà hiện lên trong đầu, quanh quẩn trong tâm trí như một cơn ác mộng.
[Chẳng mấy nữa mình sẽ cướp sức mạnh của hắn, lấy đó làm nền tảng để trở thành Người Ngưng Kết và bước vào cái thế giới siêu phàm điên rồ này.]
[Mặc dù có rất nhiều khả năng không xác định nhưng "Trở Về Từ Cõi Chết" đã mang đến cho mình vô số cơ hội để thử và sai.]
Bologo không sợ hãi về nó, bởi tuy trải nghiệm trong ngục tối thật tàn bạo và kinh khủng,
Nhưng sau khi tiếp xúc cùng thế giới siêu phàm, Bologo lại cảm thấy rất biết ơn những trải nghiệm đó.
Đúng vậy, Bologo rất biết ơn những trải nghiệm đó.
[Nếu Jeffrey biết về suy nghĩ này thì khéo còn bị dọa tới mức hét lên, rồi nắm lấy vai mình và điên cuồng lắc, sau đó thì nói cái gì mà "mau đi khám bệnh đi".]
Nghĩ đến đây Bologo bật cười.
Đối với việc bị giam cầm và nhốt trong ngục tối thì Bologo càng cảm thấy nó giống như một thử thách và một sự trưởng thành hơn.
Giết chết cái tôi yếu đuối để cái tôi mới mạnh mẽ hơn, hoàn thiện hơn, nhờ đó sở hữu một ý chí sắt đá, lạnh lùng đầy băng giá.
Cũng chính nhờ ý chí này mà Bologo mới có thể dễ dàng hứng chịu nhiều đòn nặng nề đến từ Eugene, nếu đổi lại là Palmer thì mấy đòn đó khéo đã đủ để giết chết anh ta. Tuy nhiên đối với Bologo thì nó chỉ vỏn vẹn khiến anh khó tiến về phía trước hơn mà thôi.
*Hít*...
Bologo thở ra, cố gắng xua tan đi cảm giác bồn chồn trong tâm trí. Anh quyết định sẽ kiếm vài chuyện chuyện để giết thời gian trong lúc chờ đợi nghi thức cấy ghép diễn ra.
Sau cơn mê thoáng qua, anh nhìn về phía con phố cách đó không xa, nơi đang tỏa ra mùi thơm ngào ngạt. Đầu đường có treo một tấm biển lớn, trên đó có đèn neon nhấp nháy.
Đi bộ vài bước về phía đó, ngang qua một cửa kính trên phố, nơi đặt một chiếc TV bên trong và có một quảng cáo đang phát.
Một anh chàng có cách ăn mặc khá hài hước xuất hiện trên màn hình và hét lên đầy vui sướng:
“Buổi chiều đói bụng thì ăn gì?”
Sau một khoảng dừng, một đám trẻ nhảy vào từ bên ngoài và đồng loạt rống lên:
“Bánh tôm tươi chiên giòn thơm ngon!”
Bologo sững sờ mất hai giây khi nhìn thấy quảng cáo trên TV, rồi bật cười một cách mất kiểm soát.
“Cái quái gì vậy? Đây là Dudel! Chắc chắn là Dudel!”
Như một đứa bé, anh ghé sát vào cửa kính để nhìn rõ hình ảnh trên TV hơn.
Điệu đầy vui sướng của Dudel kết hợp với vẻ mặt giả vờ lạnh lùng khiến tất cả trông như một trò đùa chết tiệt, tuy khiến khi nhìn thấy thế Bologo lại không nhịn được mà bật cười lớn.
Bologo liếc về phía một biển quảng cáo nhiều màu đặt cạnh cửa kính. Bên trong đó là hình ảnh Dudel trong bộ quần áo trắng tinh của đầu bếp và cầm một đĩa bánh tôm tươi chiên giòn thơm ngon trên tay.
Trên đó còn có một dòng chữ lớn.
“Được đề cử bởi người dẫn chương trình phát thanh nổi tiếng Dudel, người bạn đồng hành buổi chiều tốt nhất của các bạn.”
Lúc đọc xong những dòng chữ đó, Bologo cười đến mức suýt chảy ra nước mắt.
“Nổi tiếng? Người dẫn chương trình phát thanh?”
Là một thính giả trung thành của Dudel, Bologo hiểu rất rõ một việc: nếu chương trình của Dudel có tỷ lệ nghe cao thì nó sẽ không phát sóng vào khoảng thời gian đó.
Ngày xưa Bologo còn từng nghe Dudel phàn nàn sau giờ làm việc rằng, nếu không có người nghe thì chương trình của anh ta sẽ bị cắt.
“Mặc dù chỉ là tôi thất nghiệp thôi, nhưng sẽ không còn ai chơi nhạc cho mọi người nghe nữa. Chuyện này nghe có buồn không cơ chứ!”
Vào thời điểm đó, Dudel đã bật khóc ngay trên radio.
Cũng may là cuối cùng chương trình vẫn ổn định và được phát sóng cho đến tận bây giờ.
“Aaa, đây là quảng cáo mà Dudel đã nhận ư?”
Bologo lau nước mắt, anh luôn cảm thấy mình là một người rất giỏi trong việc kiểm soát cảm xúc, nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy dáng vẻ của Dudel và nghe giọng nói ấy, Bologo lại như bị chọc trúng điểm cười và cười như điên với vẻ mặt mất kiểm soát.
“Khi nào có cơ hội nối điện nhất định phải đề nghị thử với anh ta.”
Bologo lẩm bẩm. Anh cảm thấy Dudel rất hợp với những công việc kiểu như Talk Show, cộng với việc sau khi nhìn thấy anh chàng này trên TV, Bologo càng cảm thấy mình thực sự không có lý do gì để từ chối ý tưởng này.
Đẩy cửa nhà hàng, Bologo bước thẳng vào.
“Mang cho tôi một cái bánh tôm tươi chiên giòn thơm ngon! Đúng, phải là cái trong tay Dudel.”
...
Ăn uống xong, Bologo nhìn ra ngoài phố qua cửa sổ. Sắc trời đã nhá nhem tối. Bởi vì khói bụi nên nơi đây trời tối rất sớm.
Bánh tôm tươi chiên giòn quả thực rất ngon, nhưng so với vị ngon trong trí nhớ thì còn kém một chút.
Nghĩ đến đây, biểu cảm của Bologo trở nên u ám trong giây lát, sau đó anh chợt nhớ ra đã lâu mình rồi chưa đi thăm Adele.
“Phải tranh thủ đi một chuyến.”
Bologo nhìn dòng xe cộ tấp nập ngoài cửa sổ và nói với vẻ cô đơn.
Gia đình của Adele đã tổ chức tang lễ cho bà ngay sau khi bà qua đời.
Họ cho rằng cái chết của Adele chỉ là một tai nạn, mà Bologo chẳng thể nói gì thêm nên chỉ còn cách im lặng. [Cũng may là họ đã cho phép mình đến dự tang lễ.]
Bologo nhớ lại cái ngày mà mình mượn Jeffrey một bộ vest hơi cũ và mua một bó hoa tươi ở một cửa hàng hoa trên phố.
Trong tang lễ, anh đứng từ xa, đợi đến khi tất cả mọit người rời đi rồi mới bước đến và dâng bó hoa của mình lên bia mộ trải đầy hoa.
Adele được chôn trong một vùng nông thôn cách xa Opus. Đó là một nơi rất tốt, nhiều người theo đạo đã được chôn cất ở đó. Các bia mộ nhìn như thánh giá xếp thành hàng như cỏ dại.
Không có sương khói hay mây mù u ám, ánh nắng sớm mai có thể dễ dàng chiếu lên bia mộ, xung quanh thì là cỏ cây hoa lá xanh tươi. Người trông coi nghĩa trang là một ông già lớn tuổi, ông ta chăm lo nghĩa trang một cách cực kỳ cẩn thận và chu đáo.
Kể từ sau đám tang đó, Bologo bắt đầu săn lùng, mở đầu cho cuộc trả thù điên cuồng.
Anh chưa hề dừng lại cho đến tận bây giờ.
Lắc đầu thật mạnh để rũ bỏ mớ suy nghĩ lộn xộn này ra khỏi đầu, Bologo quyết định hoãn chuyến thăm Adele bởi anh không muốn đến đó với bàn tay trắng như vậy.
Nếu như có thể, anh hy vọng rằng đôi tay mình có thể nhuốm máu kẻ thù và xuất hiện trước bia mộ của Adele.
[Đây sẽ là một món quà không tồi.]
Tính tiền rồi ra về, không khí ấm áp không còn nữa mà thay vào đó là cái lạnh buốt của màn đêm đang đến gần. Tháng mười đã tới, mùa đông cũng sắp đến với thành phố này. Bologo vẫn nhớ mình được ra tù đúng vào mùa đông lạnh giá của một năm trước.
“Nhanh thật, thoáng cái đã một năm.”
Bologo thở dài, một cuộc sống mới, một công việc mới, một tương lai mới.
Mọi thứ đều có vẻ tốt đẹp như vậy, nhưng thế vẫn chưa đủ, Bologo không thể nói lời tạm biệt hoàn toàn với quá khứ, chí ít, anh không thể làm điều đó trước khi kẻ thù của mình chết.
Cho tay vào trong túi, Bologo cúi đầu và hòa vào đám đông vội vã.