Từ súng lục cỡ nhỏ đến súng trường hạng nặng, từ rìu nhỏ sắc bén đến dao dài lạnh tanh, đủ loại vũ khí đều có trên kệ. Ngay cả Bologo lúc này cũng không khỏi ngạc nhiên. Anh biết nghề cũ của Vincent, nhưng không ngờ ông ta lại có nhiều hàng đến vậy.
Nơi đây có vẻ trông giống một kho vũ khí nhỏ hơn, mà cái kho vũ khí này nằm ngay đối diện với nhà anh, thậm chí còn được mở công khai trên phố.
- Trước kia tôi làm việc cho một công ty ở Khe Nứt Lớn, nhưng không phải là thợ mỏ mà thuộc bộ phận an ninh, ngày nào cũng phải chiến đấu với mấy thằng điên ở Ngã Ba Vô Định.
Vincent rít một hơi. Đôi mắt già nua không còn vẩn đục mà thoáng hiện lên một chút phấn khích:
- Đây là mấy bảo bối của tôi. Chỉ tiếc là mãi mà chưa biết xử lý chúng như thế nào. Xử lý không cẩn thận rất dễ bị cảnh sát tóm được nên tôi mới để tạm chúng ở đây.
Vincent phàn nàn.
- Quả nhiên cuộc sống không đơn giản như vậy. Khi còn làm việc tôi chỉ giỏi đánh nhau và giết người. Kết quả là mấy thứ đơn giản nhất như giao dịch và rửa tiền cũng không biết, vậy nên chỉ có thể trông coi hàng quán và buôn bán mấy thứ lặt vặt này.
Bologo xem qua một lượt. Đúng như Vincent đã nói, mấy khẩu súng này đều là những mẫu cũ, tuy nhiên không ảnh hưởng gì đến việc sử dụng chúng.
- Kỹ thuật bắn súng của tôi rất tệ nên cần vài thứ không cần phải nhắm chuẩn. Kẻ địch cũng rất đông, nên tốt nhất là uy lực lớn một chút. Loại có thể hạ gục một đống bằng một phát thì càng tốt.
Bologo đưa ra yêu cầu của mình.
- Vậy anh có thể thử cái này…
Vincent bước đến kệ, nhặt một khẩu súng lên và đưa cho Bologo.
- Shotgun nạp đạn kiểu bơm do North Meteor Industry sản xuất, không cần phải ngắm quá cẩn thận, chỉ cần kẻ địch ở gần họng súng là được. Uy lực cũng rất mạnh.
- Đạn tẽ ra có thể dễ dàng xuyên thủng cơ thể người, trông hệt như bị mưa lớn cuốn đi nên còn được gọi là "mưa sắt".
Bologo dựng khẩu shotgun lên và làm tư thế ngắm bắn. Mặc dù tài thiện xạ của anh không tốt nhưng dù gì cũng đã từng là một người lính, nên đối với Bologo việc sử dụng súng không quá khó khăn.
- Đều là mẫu cũ, nhưng giết người thì không liên quan nhiều đến mẫu cũ hay mới đúng không?
Vincent vừa nói vừa lấy ra một khẩu Shotgun cán ngắn khác.
- Nếu như độ chính xác của anh rất kém thì chỉ cần dùng Shotgun. Dùng nó như một chiếc rìu tầm gần, đặt vào gần kẻ địch và bóp cò.
Bologo gật đầu, nhận khẩu Shotgun cán ngắn rồi lắp vào dây đeo ngoài đùi.
Chiếc quần lao động của anh chưa chất đầy trang bị chính là để dành chỗ cho những thứ này của Vincent.
- Thực lòng mà nói tôi không hề muốn đưa cho anh mấy thứ này. Nó cảm giác như đang vi phạm nguyên tắc của tôi.
Vincent lẩm bẩm:
- Tôi chỉ bán cho những người có nhu cầu.
- Ví dụ?
Bologo nhặt túi của mình lên và nhét đầy đạn.
- Ví dụ như một số người phụ nữ. Khi họ cần thứ gì đó để bảo vệ mình thì tôi sẽ nhét súng vào túi của họ.
Vincent nói và liếc nhìn Bologo:
- Đây là lần đầu tiên tôi bán vũ khí cho một kẻ giết người.
- Khi nghĩ đến chuyện ai đó sẽ chết bởi vũ khí của mình khiến tôi cảm thấy rất áp lực.
- Vậy tại sao ông lại bán cho phụ nữ?
Bologo hỏi.
- Haha, nếu như nó có thể bảo vệ những cô gái kia thì tôi không ngại chịu chút áp lực tâm lý.
Vincent cười, rồi nhả ra một vòng khói với điệu bộ như một quý ông.
- Đừng lo lắng, Vincent, tôi không phải là kẻ giết người. Tôi… tôi bây giờ chỉ là một người bình thường. Ai đó đã giết bạn của tôi, và tôi sẽ bắt hắn phải trả giá, thế thôi.
Bologo bình tĩnh nói.
- Hi vọng là thế.
Vincent không nói thêm gì nữa.
Nai nịt gọn gàng mọi thứ. Cả người nặng trĩu. Cảm giác này khiến Bologo nhớ lại những ngày còn là một người lính. Khi ấy anh cũng có đầy đủ trang bị và lao về trận địa của kẻ địch với khẩu súng trên tay.
Chỉ là lần này anh lẻ loi một mình.
- Cảm ơn, Vincent.
Bologo nói rồi đặt một nắm tiền trên quầy. Đây là tất cả số tiền mà anh có để mua những vũ khí này. Bologo đoán hẳn đã đủ, còn không đủ thì anh cũng không móc đâu ra thêm được nữa.
- Anh đang đấu tranh cho công lý?
Vincent hỏi.
- Tôi nghĩ nó là.
- Không tồi, ở quê tôi có một câu nói: “Khi một người hành động vì công lý thì cả thế giới sẽ giúp đỡ anh ta. Núi sẽ nhường đường, biển sẽ nhường lối. Ngay cả thần chết cũng sẽ dừng lưỡi hái của mình, đợi khi anh ta xong xuôi tất cả mới vung lưỡi hái xuống lần nữa”.
- Ông đến từ đế quốc Kogardel?
Bologo đã từng nghe thấy câu này.
Đám sĩ quan trên chiến trường thường gầm lên câu này, vẫy thanh kiếm rồi lao về phía trận địa pháo như điên. Tất cả chỉ bởi vì đang nghĩ rằng mình chiến đấu vì công lý,
Vì thế nên cả thế giới sẽ giúp họ. Họ là bất khả chiến bại, cho dù hỏa lực pháo binh cũng không thể lay chuyển nổi.
Trên thực tế, tất cả đã bị nổ cho tan tành. Bologo đã tận mắt chứng kiến những chuyện này, bởi vị trí họ tấn công chính là nơi anh đang phòng thủ.
Mọi người đều chiến đấu vì công lý mà, rồi chết vì công lý.
- Cứ coi như vậy đi.
Vincent nói rồi ném một chai rượu về phía Bologo:
- Đây coi như tôi mời anh.
- Nếu Adele đúng như những gì anh nói thì bà ấy thực sự là một người tốt. Anh đang phẫn nộ vì cái chết của một người tốt, đó chính là chiến đấu vì công lý, Bologo.
Lời chúc phúc của Vincent vọng tới.
- Núi sẽ nhường đường, biển sẽ nhường lối!
Bologo vẫy tay về sau lưng và sải bước trên con phố yên tĩnh. Là một chuyên gia, anh không bao giờ uống rượu trước khi làm việc.
Nhưng hôm nay không phải là công việc, chỉ là ân oán cá nhân. Thế nên Bologo nốc cạn không chút do dự, rồi tiện tay ném vào thùng rác trong góc.
Men rượu lan ra khiến mỗi dây thần kinh của anh trở nên phấn chấn, nóng lòng muốn cắm nòng súng vào miệng kẻ thù.
Lúc trước, Bologo còn có thể chịu đựng và có thể chờ đợi cuộc điều tra từ Tổ Quạ, nhưng sau khi đọc nhật ký của Adele, từng lời dịu dàng của bà đã hoàn toàn khiến cảm xúc của Bologo vỡ òa.
Bologo không thể chịu đựng thêm được nữa. Anh phải hành động, không thể dừng lại dù chỉ một giây.
Cục Trật tự không thể tìm thấy tung tích Thanh kiếm bí mật của Đức Vua, vậy thì để anh. Mỗi phút mỗi giây trôi qua là tỉ lệ những kẻ chết tiệt này thoát ra khỏi thành phố với linh hồn của Adele ngày càng gia tăng.
[Lebius có thể sẽ nói mấy thứ như quy tắc và quy định của Cục Trật tự, rồi thuyết phục mình chờ đợi và chờ đợi thêm lần nữa, chờ đợi không biết đến bao giờ.]
Bologo đã chờ đủ rồi, anh đã chờ đủ lâu trong nhà tù tăm tối.
Hiện giờ anh không quan tâm đến bất cứ điều gì. Hệt như cuộc trò chuyện với Adele lúc ban đầu, khi một người bước lên chiến trường và giết đến đỏ cả mắt thì bạn sẽ không thể nói lý lẽ với anh ta.
Không cần nói lý lẽ, không cần chờ đợi, cũng không cần giác ngộ.
Hiện giờ chỉ cần hành động.
Hiệu suất cao, hành động vừa nhanh chóng lại vừa chí mạng, tựa như một thợ săn lâu năm, một sát thủ trầm mặc hay một chuyên gia máu lạnh.
Trạng thái của Bologo hiện giờ đang rất tốt. Đúng như Vincent đã nói, tối nay cả thế giới sẽ giúp đỡ anh.
Cho dù là thần thánh hay ác quỷ đều sẽ duỗi tay ra.
Bologo đã biết ngay từ đầu.
Anh ngâm nga một giai điệu vui vẻ, sải bước về phía bốt điện thoại màu đỏ trên phố.
Bước vào đó, Bologo lật danh bạ, lướt qua từng trang. Số điện thoại dày đặc lần lượt biến mất, cuối cùng, danh bạ trống trơn, chỉ còn lại một dòng chữ ở giữa.
Hoan nghênh.
[Hoan nghênh ai? Mình sao?]
Bologo bật cười, rồi đưa tay mò vào túi, chạm vào thứ lạnh lẽo kia.
"Đồng xu may mắn của mình đây sao?"
Bologo nhặt đồng Mammon vàng óng kia lên. Đây là khởi đầu cho cuộc trả thù của Bologo đêm nay, là chìa khóa để mở ra cánh cửa đỏ như máu.
Như thể có một ý chí nham hiểm đang bí mật kiểm soát mọi thứ từ trong bóng tối, điều khiển Bologo đi theo hướng mà nó muốn. Bologo rất ghét cảm giác bị người khác điều khiển này.
Nhưng phải thừa nhận nó đã thành công.
Đêm nay là một ngoại lệ. Bologo sẽ không từ chối bất kỳ yêu cầu nào của nó, miễn là kẻ nợ máu phải trả bằng máu.
Hít một hơi thật sâu, Bologo đặt đồng xu Mammon vào khe và nhấc máy.
Anh không bấm số. Nhưng sau một tiếng ồn ngắn, điện thoại cứ thế mà tự động được bấm, tiếp theo là một giọng nói trầm ấm vang lên:
"Quý ngài Bologo Lazarus."
Trong giọng nói của hắn còn xen lẫn vẻ vui tươi:
"Ta biết là chúng ta sẽ gặp lại nhau mà."
Một hơi lạnh kỳ lạ phả vào người anh. Tiếng băng nứt không ngừng vang lên. Một lớp sương mỏng phủ lên mặt kính của bốt điện thoại, rồi vỡ tan thành bột mịn, sau đó biến mất trong màn đêm.
Bologo quay lại. Không biết cửa bốt điện thoại đã mở từ lúc nào. Một tấm thảm đỏ trải dài từ bóng tối, kéo dài đến tận phía dưới bốt điện thoại,
Thành phố quen thuộc không còn, mà thay vào đó là một vực sâu tăm tối và khó dò.
Từng chùm sáng rơi xuống, và khi nhìn lên thì hoàn toàn không thấy nguồn sáng ở đâu.
Bologo bước lên thảm đỏ. Ngoại trừ khu vực có thảm đỏ thì những nơi còn lại đều tối y như nhau. Bologo thậm chí còn có cảm giác mình như đang đứng trên vực thẳm, và thảm đỏ rực rỡ màu máu dưới chân chính là cây cầu dài bắc ngang vực thẳm.
Trong bóng tối sâu thẳm, từng quầng sáng vàng lóe lên. Vô số đồng Mammon chất thành đống, nhô lên như một ngọn đồi. Đây là kho báu khó mà đong đếm nổi, và có một người đàn ông ngồi ngay dưới chân nó.
Trước mặt hắn là một cái bàn dài khổng lồ, phía trên bày rất nhiều tài liệu, bản vẽ, dụng cụ chạm khắc. Gã đàn ông dường như đang làm gì đó, trong tay không ngừng phát ra tiếng đập.
Bologo chậm rãi tiến lại gần. Ở phía bên kia của bàn dài, gã đàn ông còn rất chu đáo dành riêng một cái ghế cho anh. Hắn vươn tay một cách đầy ưu nhã, ra hiệu cho Bologo:
- Muốn uống gì không?
- Không.
Bologo từ chối.
Ngồi trên ghế, Bologo cố gắng quan sát gã đàn ông. Hắn mặc một bộ âu phục màu đen, để lộ một phần cơ thể và làn da ra ngoài. Nhìn hắn có vẻ vô cùng bình thường, ngoại trừ phần đầu...
Thật khó để Bologo mô tả nó. Trông nó giống như có vô số sợi dây cáp được quấn lại với nhau, bao quanh đầu gã đàn ông rồi trùm hoàn toàn lên đó.
Như thể có sự sống, sợi dây cáp vẫn di chuyển chậm rãi, trông như những con giòi, hoặc là một đàn rắn đang uốn éo. Từ trong đó phát ra âm thanh sột soạt vô cùng kỳ lạ, như thể những chiếc vảy lạnh như băng đang cọ vào nhau.
Ở phía sau đầu của gã đàn ông, rất nhiều sợi dây cáp được kéo dài ra, treo cao và nối vào bóng tối vô tận. Nó trông như thể gãi đàn ông chỉ là một con rối, bị thứ quái dị nào đó điều khiển từ trong bóng tối phía sau.
Tiếng nhạc êm dịu vang lên từ micro. Một người phụ nữ cất lên giai điệu thánh thót, sau đó là vô vàn chùm sáng vàng rực rỡ lóe lên từ ngọn đồi Mammon, bao phủ mọi thứ trong bóng tối bằng một vầng hào quang vàng rực.
- Ông không phải nó.
Bologo nói.
Gã đàn ông hơi nghiêng đầu lại. Mặc dù hắn không có khuôn mặt nhưng Bologo vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn. Anh nói thẳng:
- Tuy rằng đã quên sạch về cuộc giao dịch nhưng tôi vẫn luôn có linh cảm khi gặp lại tên ma quỷ kia, tôi nhất định sẽ nhận ra nó... ông không phải.
- Hahaha, vậy ư?
Gã dàn ông đặt những thứ trong tay xuống, rồi chống tay lên bàn và cúi người nhìn Bologo:
- Ta đã muốn gặp anh từ lâu, quý ngài Bologo Lazarus.
- Muốn gặp tôi? Nó thực sự khiến tôi sợ hãi.
Mặc dù nói vậy nhưng trong mắt Bologo không hề có chút e ngại:
- Ông làm tất cả vì cái gì? Linh hồn của tôi?
Một nụ cười nở ra trên khuôn mặt lãnh đạm. Bologo nhìn ma quỷ trước mặt.
- Nếu là linh hồn thì phải xem ông có thể đưa ra một cái giá hợp lý hay không... Bạo Chúa.