- Tôi đã xin gặp mặt, nhưng có vẻ như bộ trưởng rất bận nên đã từ chối.
Uriel đẩy cửa ra và nói với Lebius trong văn phòng.
Cả hai rất để tâm tới năng lực "Trở Về Từ Cõi Chết" của Bologo Lazarus, bởi không ai biết chính xác ma quỷ đang tính toán điều gì.
Lebius đặt tài liệu trên tay xuống. Kết quả như vậy không có gì đáng ngạc nhiên. Công việc do Cục Trật tự xử lý còn phức tạp hơn nhiều so với bề ngoài, cho nên bận rộn là lẽ thường tình, chứ đừng nói đến một người ở vị trí cao như bộ trưởng.
- Tuy nhiên, bộ trưởng đã nhờ người đưa cái này đến. Anh ấy nói “người này có thể giải tỏa sự hoang mang của anh”.
Uriel lấy ra một chiếc phong bì, đặt lên trên bàn rồi đẩy về phía Lebius.
Lebius nhận phong bì, cầm dụng cụ mở thư ở bên cạnh, mở nó và đổ một mảnh giấy từ trong đó ra. Có vẻ như có một dòng chữ lộn xộn và một con dấu đỏ in trên đó.
- Đó là gì?
Uriel tò mò.
- Không có gì, cô ra ngoài trước đi.
Lebius đặt mảnh giấy lên bàn, sau đó che lại bằng phong bì để Uriel không nhìn thấy.
Nghe vậy, Uriel không nói thêm gì nữa mà từ từ lùi lại, rời khỏi văn phòng rồi đóng cửa lại.
Cục Trật tự có một hệ thống cấp bậc rất nghiêm ngặt. Trước khi đạt đến cấp bậc nhất định và nhận được quyền lực tương xứng thì một số thông tin sẽ là tuyệt mật.
Uriel rất rõ điều này. Cho tới nay vẫn còn nhiều khu vực, bộ phận trong Cục Trật tự mà cô không thể tiến đến, khắp mọi nơi đều có những tảng trắng chắn đường chứ đừng nói là mấy tài liệu đó.
Tất cả các nhân viên làm việc trong "Phòng Khai Hoang" đều bị hạn chế bởi quy tắc của nó. Trên một số tài liệu quan trọng thậm chí còn đính kèm sự bẻ cong về nhận thức, ngay cả chữ viết trên đấy còn khó mà đọc nổi đối với nhân viên chưa nhận được quyền hạn tương xứng.
Nghe nói trong mắt những nhân viên có quyền hạn khác nhau, "Phòng Khai Hoang" sẽ có dáng vẻ hoàn toàn khác nhau. Uriel không rõ nó trông cụ thể như nào, bởi vì dù sao thì cô cũng không sở hữu quyền hạn như vậy. Mà kể cả là nhân viên có quyền hạn như vậy cũng sẽ cực kỳ tuân thủ quy tắc, không tiết lộ dù chỉ một chút.
Cục Trật tự giống như một cỗ máy khép kín, vận hành vừa chính xác, lại vừa hiệu quả và mạnh mẽ.
Thậm chí, đôi khi Uriel nghi ngờ rằng vẫn còn một số "bộ phận bí mật" mà cô chưa biết đến. Tất cả được giấu trong bóng tối của Cục Trật tự, ở nơi sâu nhất trong "Phòng Khai Hoang".
Sau khi Uriel rời khỏi, bầu không khí trong phòng đọng lại mất mấy giây rồi lập tức bị phá vỡ bởi tiếng thở nặng nhọc. Lebius như đang phải chịu một áp lực cực lớn nào đó. Anh ta từ từ nhấc phong bì lên, để lộ dòng chữ ghi trên mảnh giấy.
Những gì được viết trên đó không phải là một dòng chữ nguệch ngoạc mà là một bức phác họa vội vàng.
Chính giữa của bức phác họa là một mặt trời chói chang, phía dưới mặt trời là một túp lều biệt lập đang bị ánh nắng thiêu đốt.
Bức phác họa tuy trông đơn giản, nhưng ngay khi vừa nhìn vào trong đầu sẽ chợt hiện ra một bức tranh vừa tráng lệ, vừa phức tạp, thậm chí còn có thể cảm nhận được cả sức nóng.
Phảng phất như Lebius thực sự đang ở trên vùng đất hoang vu và khô cằn ấy, đang tiến về túp lều biệt lập kia dưới cái nắng như thiêu như đốt kia.
Ảo giác rối loạn kéo dài không lâu. Mồ hôi lạnh chảy dài trên trán Lebius. Anh ta nhìn vào góc của mảnh giấy, nơi có một con dấu. Mẫu con dấu là biểu tượng của Cục Trật tự: sợi dây xích và thanh kiếm.
Bình thường, biểu tượng của Cục Trật tự bao gồm sáu thanh kiếm đan xen với sợi dây xích, nhưng khi phân chia quyền hạn của nhân viên thì chúng sẽ được phân biệt bằng số lượng thanh kiếm trên con dấu.
Từ một thanh kiếm sắc đến sáu thanh tương ứng với quyền hạn từ cấp một đến cấp sáu. Những gì được in trên con dấu lúc này chính là năm thanh kiếm và sợi dây xích, tượng trưng cho quyền hạn tối cao ngoại trừ Cục trưởng của Cục Trật tự, quyền hạn cấp năm.
Ngoài ra còn có một chữ ký phía trên con dấu.
Nathaniel Vaole.
Chữ ký và con dấu chồng lên nhau, tượng trưng cho một quyền hạn đặc biệt nào đó được tạm thời trao cho nó.
- Anh cũng tin tưởng tôi thật đấy, Bộ trưởng.
Lebius cảm thán, sắc mặt tái nhợt.
Nethaniel Vaole, đây là tên của Bộ trưởng Bộ phận Thực Địa. Và cái tên này cũng đại diện cho một chức vụ khác quen thuộc hơn trong Cục Trật tự.
Phó Cục trưởng Cục Trật tự.
Lebius do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn nhặt mảnh giấy lên.
Anh ta có thể cảm nhận được có một sức mạnh nào đó đang tác động lên người mình. Đó là sức mạnh đến từ "Phòng Khai Hoang", nó giống như cơn thủy triều vỗ đến từ mọi hướng, ép chặt lên cơ thể của Lebius, khiến anh ta vô cùng khó thở.
Mảnh giấy trên tay Lebius bắt đầu nóng lên, sau đó một ngọn lửa nhỏ xuất hiện từ góc của mảnh giấy. Nó cháy rất chậm, chậm đến mức ước tính phải mất ít nhất vài giờ đồng hồ mới cháy hết.
Lebius biết rất rõ chuyện gì đang xảy ra. Đây là một món quà đến từ Bộ trưởng Bộ phận Thực địa, Nethaniel Vaole, người đã trao quyền hạn cấp năm cho Lebius trong một khoảng thời gian ngắn, đó chính là khoảng thời gian mà mảnh giấy này cháy hết. Anh ta phải tranh thủ từng giây.
Cầm cây gậy chống lên, Lebius chật vật đứng dậy khỏi ghế, rồi loạng choạng bước ra khỏi văn phòng.
Với đôi mắt u ám, Lebius cố gắng không nhìn vào nơi nào khác mà chỉ hướng về con đường trước mặt. Nhưng qua khóe mắt, anh ta vẫn liếc thấy những thứ mà trước giờ mình không thể nhìn thấy được.
Đó là thứ mà chỉ nhân viên có quyền hạn cấp năm mới có thể phát giác. Đối với nhân viên không thuộc quyền hạn này, nhận thức của họ sẽ bị bẻ cong bởi "Phòng Khai Hoang", không thể nhìn thấy nó.
Dường như Lebius vừa đụng phải thứ gì đó.
Người, một người mặc đồng phục của Cục Trật tự, im hơi lặng tiếng, nước da trắng xám, gương mặt cũng có cùng một màu trắng xám, không có ngũ quan.
Ngay sau đó là rất nhiều người giống với người đó.
Họ trông như là những người dọn dẹp của "Phòng Khai Hoang", người thì nhặt giẻ lau, người thì lau tường, ai ai cũng bận rộn và chẳng thèm để ý đến Lebius.
Lebius không nhìn vào mặt họ, anh ta cố gắng trấn tĩnh, cầm mảnh giấy đang cháy trong tay và đi nhanh hết mức có thể.
Cảnh tượng kỳ lạ liên tục nối tiếp nhau, Lebius có thể nghe thấy những lời thì thầm văng vẳng bên tai, có vẻ như chính những "người dọn dẹp" này đã để ý đến anh ta và thi nhau đưa tới những ánh nhìn kỳ lạ.
Các bức tường xung quanh chậm rãi uốn éo, bức tường kiên cố bỗng dịch chuyển và tự sắp xếp lại như một mê cung sống.
Năm tháng đổi thay trong chốc lát, nền gạch trắng chuyển sang màu vàng, một lớp bụi dày tích tụ trên mặt đất sạch sẽ.
Lebius bước dọc theo ký ức dài đằng đẵng, anh ta đi tới thang máy ở đại sảnh trung tâm, sau đó nhấn vào nút. Cửa thang máy gỉ sét từ từ mở ra như đang đợi Lebius, bên trong không có một ai.
Bước vào trong đó, Lebius liếc nhìn dãy bảng nút, hình ảnh về cái thang máy này vẫn còn lưu giữ trong ký ức của anh ta.
Không có nhiều nút trong thang máy. Các quyền hạn khác nhau sẽ mở ra các tầng khác nhau, nhưng giờ nó đổi thay so với ký ức. Trong số các nút quen thuộc, có một nút màu đỏ nằm dưới hầu hết mọi nút còn lại, như thể có người cố tình muốn giấu nó đi.
Cạnh cái nút có rất nhiều vết xước và vệt đỏ sẫm, như thể có người muốn viết điều gì lên đó, nhưng cuối cùng chẳng thể viết nổi chữ gì.
Từ những vết xước, Lebius có thể mơ hồ nhìn thấy cảnh người đó gục xuống trong thang máy, điên cuồng dùng móng tay cào vào kim loại.
Đáng tiếc, người đó không thể làm gì, dù móng tay có vỡ vụn thì cũng chỉ để lại vài vệt trắng nông và vết bẩn sau khi máu khô.
Nút màu đỏ này dẫn đến một tầng không xác định, tầng mà chỉ những người có quyền hạn cấp năm mới có thể đi tới.
May mắn là Lebius đã từng tới đó bảy năm trước, nhưng cũng không may là anh ta biết nó chính xác là một nơi như thế nào. Nếu có thể, Lebius thực sự hy vọng rằng mình sẽ không bao giờ còn chút liên quan gì với nó trong đời.
Nhưng anh ta không thể trốn thoát. Khi đến đó từ bảy năm trước, định mệnh đã định sẵn anh ta không thể trốn thoát, sớm hay muộn Lebius cũng sẽ quay trở lại đó mà thôi, chỉ thiếu một lý do.
Hiện giờ, bí ẩn về Bologo Lazarus đã mang đến cho anh ta một lý do để trở lại địa ngục.
Không cần suy nghĩ thêm, Lebius ấn cây gậy chống vào cái nút màu đỏ. Thang máy rung nhẹ, đèn bật, tắt rồi bắt đầu chạy xuống dưới.
Đi xuống, không ngừng đi xuống.
Lebius không biết nó đã đi xuống được bao lâu, thứ duy nhất có thể giúp phán đoán thời gian là mảnh giấy đang cháy trên tay.
Màn hình hiển thị trên góc đã bị mờ đi, không còn hiển thị tầng cụ thể. Cứ như thể từ khi nhấn cái nút màu đỏ, "Phòng Khai Hoang" đã trục xuất cái thang máy này cho đến khi nó liên tục chạy xuống dưới đáy.
Để chạy xuống nền móng được ẩn sâu trong bóng tối, không được ai biết đến.
Nền móng của "Phòng Khai Hoang".
Thang máy ngừng rung lắc, Lebius đoán lần đi xuống này kéo dài ít nhất cũng phải vài giờ, đương nhiên là cảm giác về thời gian của anh ta cũng có thể bị bóp méo. Ở cái nơi quỷ quái này chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Về phần mảnh giấy trong tay, nó đã cháy gần hết, chỉ còn lại một góc. Điều thú vị là Lebius không hề có cảm giác đau khi bị lửa đốt mà ngược lại rất lạnh, như thể thứ anh ta đang giữ trong tay là một tinh thể băng đang tan chảy.
Chống cây gậy chống, lê từng bước mệt mỏi, anh ta đi ra khỏi thang máy. Lebius đứng trong một hành lang vắng vẻ, xung quanh là một màu đen kịt, chỉ có thang máy nằm phía sau và một chút ánh sáng mờ ở phía trước.
Lebius đi về phía ánh sáng lờ mờ và tiến vào một không gian khác rộng lớn hơn.
*Hít*
Lebius hít một hơi thật sâu. Mặc dù đã chuẩn bị từ trước, nhưng khi nhìn thấy lại khung cảnh tráng lệ và kỳ lạ này, trái tim Lebius vẫn không khỏi rung động.
Bên dưới là vực thẳm vô tận, những vách đá khổng lồ xếp song song ngay ngắn với nhau, sừng sững ở hai đầu vực thẳm, biến nó thành một khe dài và hẹp.
Nhìn xung quanh, vách đá đen trải dài đến cuối tầm mắt, bất luận là từ trên xuống, hay là từ trái sang thì đều không có điểm cuối.
Trên bề mặt của đá đen có nhiều chỗ lồi lõm giống như chữ. Lebius không hiểu chúng, nhưng anh ta có linh cảm rằng những chữ đó ẩn chứa đầy sự căm giận và thù hận, như thể chúng đang phong ấn một thứ gì đó.
Vị trí Lebius đang đứng là một chỗ lồi trên vách đá đen, nơi phình ra theo một hình hộp chữ nhật tiêu chuẩn với các cạnh và góc sắc nét, không tì vết.
Không khí ở đây nghiêm trang đến lạ thường, không những thế còn xen lẫn cả cảm giác quỷ dị. Rõ ràng nơi đây không có nguồn sáng nhưng Lebius có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh.
Hít một hơi thật sâu, Lebius lấy can đảm, giơ bàn tay đang cầm mảnh giấy lên. Khoảng trống giữa các ngón tay bỗng tràn ra ánh sáng màu vàng trông như một ngọn đuốc.
Anh ta bước xuống vực thẳm trước mặt.
Trong bóng tối dày đặc phía dưới, hai cánh tay mảnh khảnh, trắng nhợt, dài tầm trăm mét bỗng duỗi ra. Trên bề mặt cánh tay nổi lên vô số mạch máu màu xanh lam, dày đặc, trông như dây leo bám vào thân cây chết. Nó kéo theo đá đen làm bậc thang và đỡ bước chân của Lebius.
Bước về phía trước một lần nữa, lại hai cánh tay trắng nhợt khác cầm viên đá đen và trồi lên từ bóng tối bên dưới.
Chỉ qua vài bước ngắn ngủi, hàng chục cánh tay đã vươn lên từ bóng tối, siết chặt lấy nhau như một cây đại thụ mọc cao vút có các cành xoắn lại với nhau.
Cảnh tượng kỳ quái, dị hợm này có thể khiến người buồn nôn, nhưng không những thế, trong lúc này còn những âm thanh khàn khàn không ngớt truyền đến từ phía dưới.
“Ánh sáng...”
“Là ánh sáng...”
Lebius nhìn thẳng về phía trước, tuyệt đối không nhìn sang chỗ khác. Anh ta có thể nghe thấy những lời nỉ non đó, phảng phất như trong bóng tối phía dưới có vô số thứ kỳ quái đang rình rập, chúng nhìn Lebius với ánh mắt đầy ghen tị và say mê.
Khi anh ta bước về phía trước, vách đá đen ở đầu bên kia cũng bắt đầu thay đổi. Một vết nứt lặng lẽ tách ra, nó di chuyển dọc theo đường thẳng đứng về phía hai bên. Vết nứt kéo dài đến cuối tầm mắt, trông tựa như một vị thần đã vung kiếm chém đôi ngọn núi.
Vết nứt kéo dài vào trong, biến thành một khe nứt dài và hẹp.
Lebius bước lên khe nứt, vô số cánh tay phía sau cũng quay về với bóng tối. Điều đang chờ anh ta là một cuộc hành trình bất tận với sự tĩnh mịch đến điên cuồng.
Cuối cùng, Lebius cũng nhìn thấy nó trong bóng tối mơ hồ.
Một cánh cửa.
Một cánh cửa gỗ trơ trọi tận cùng nơi hẻo lánh. Kiểu dáng của nó hết sức bình thường, không có gì có thể coi là kỳ quái. Nhưng khi xuất hiện ở đây thì chính nó cũng đã là một thứ kỳ quái nhất rồi.
Không có biểu tượng nào có thể hiểu được, không có dây xích và thanh kiếm, không có dấu hiệu cảnh báo của "Bộ phận Thu Dung An Toàn", không hề có chút dấu vết quen thuộc nào có thể khiến người ta yên tâm.
Có vẻ như... tất cả nơi đây không thuộc về Cục Trật tự, mà là một khu vực nào đó "giáp ranh" với Cục Trật tự.
Thông tin duy nhất có thể hiểu là bảng tên bằng kim loại treo trên đó.
Lebius nhìn số nhà ở bên trên, một dòng chữ được khắc ngay trên bảng tên bằng kim loại.
Ngôi nhà hướng mặt trời mọc.
Âm thanh huyên náo vang lên từ sau cánh cửa. Một thứ gì đó đang đến, một sinh vật nào đó chiếm cứ trong sâu thẳm bóng tối này đang canh giữ cánh cửa.
Lebius đã nhìn thấy nó.
Vô số chi tái nhợt thò ra từ trong bóng tối, trông như một con quái vật được tạo ra từ tay và chân của người. Vô số cánh tay mảnh khảnh, lởm chởm vươn ra từ mọi ngóc ngách, ôm chặt lấy cánh cửa gỗ. Nó không ngừng vuốt bề mặt của cánh cửa gỗ, sau đó dùng các chi làm khóa, khóa cửa gỗ lại một cách chắc chắn.
Nó không chủ động tấn công Lebius. Cứ như thể sự xuất hiện của nó không phải để ngăn ai đó tiến vào, mà là cẩn thận... cẩn thận trông coi thứ gì đó xông ra khỏi cánh cửa.
Thứ không nên tồn tại...
Một tiếng thở hổn hển phát ra từ bóng tối, như là một con sói vừa ngửi thấy máu, sau đó là những tiếng xì xào hỗn loạn, như lời thì thầm về một câu chuyện cổ xưa, một lời nguyền độc ác.
Lebius đứng trước cánh cửa, ngay sau đó một cánh tay nhợt nhạt duỗi về phía anh ta, y như cánh tay anh ta đã từng thấy dưới khe nứt trước đó. Nó dừng lại trước mặt Lebius và xòe bàn tay ra.
Như muốn nhận thứ gì đó.
Giơ tay lên, Lebius đặt tay lên bàn tay nhợt nhạt đó và mở ra. Mảnh giấy trong đó đã cháy gần hết, tro tàn rơi xuống lòng bàn tay nhợt nhạt, mang theo chút hơi ấm còn sót lại và ánh vàng rực rỡ.
Bàn tay lởm chởm giữ tro tàn trong tay, ánh sáng vàng lóe ra khỏi kẽ hở giữa các đầu ngón tay.
Những lời nghẹn ngào vang lên trong bóng tối.
“Đáng thương...”
Cánh tay lùi vào trong bóng tối. Từ vực sâu tăm tối bỗng truyền đến tiếng nhai, nuốt.
Không lâu sau, cánh tay kia vươn ra, cầm theo một chiếc chìa khóa màu vàng. Ánh hoàng kim lộng lẫy đã hơi xỉn màu, tàn phai theo năm tháng.
Đó là một chiếc "chìa khóa mê cung", Lebius biết nó dẫn đến đâu.
Chìa khóa được cắm vào cánh cửa gỗ, sau đó vặn.
Tiếng kim loại ma sát sắc nét vang lên.
Khi trụ khóa bị vặn, những cánh tay ôm lấy cánh cửa gỗ thi nhau trượt về phía khung. Từng móng tay mảnh mai lách vào kẽ hở, gắng sức cạy cánh cửa gỗ ra.
Rõ ràng đó chỉ là một cánh cửa gỗ mỏng manh, nhưng nhìn những cánh tay này thì nó lại có vẻ nặng như núi, phát ra tiếng ma sát chói tai. Vô số tiếng kêu gào, rên rỉ của một sinh vật nào đó vọng ra từ trong bóng tối.
Lebius nghe thấy tiếng rên rỉ của da thịt bị xé toạc dưới một sức mạnh khủng khiếp nào đó. Anh ta cũng đã nhìn thấy nó, cánh tay đang cố gắng mở cánh cửa gỗ dần căng lên, hàng loạt mạch máu xanh như mạng nhện phồng lên dưới làn da tái nhợt. Dưới tác dụng của lực kéo, cánh cửa gỗ mở ra từng chút một, và cho khi cánh cửa gỗ được mở ra, cánh tay đó cũng bị xoắn nát và gãy vụn.
Hết cánh tay này đến cánh tay khác đều bị vặn gãy, chúng rơi xuống đất và rỉ máu. Tiếng rên rỉ đau đớn vang lên từ bóng tối đằng sau cánh cửa, nhưng ngay sau đó, nhiều cánh tay hơn lại duỗi ra, kéo những cánh tay bị gãy đó vào lại trong bóng tối, rồi thay thế chúng tiếp tục mở cánh cửa.
Lebius nghe thấy tiếng mút, như thể có một thứ gì đó đang liếm máu chảy xuống...
Anh ta cố gắng tập trung, nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ, ngoài ra không để ý đến bất cứ thứ gì khác.
Trong máu và đau đớn, cánh cửa được mở ra.
Từng tiếng thở dài đầy mệt mỏi vang lên trong bóng tối, ánh sáng vàng rực rỡ tràn qua khe cửa. Khi cánh cửa được mở hoàn toàn, nó tuôn ra như một dòng nước.
Những tia sáng bất tận tràn ra từ sau cánh cửa, cứ như cánh cửa này dẫn thẳng đến lõi của mặt trời chói chang. Các chi trắng nhợt vô cùng sợ hãi nó, thi nhau trốn vào trong bóng tối. Dưới nguồn sáng duy nhất, chỉ còn mình Lebius đối mặt với cánh cửa.
Bước vào trong ánh sáng, một tiếng hát yếu ớt vang lên từ sau cánh cửa gỗ, vang vọng khắp bầu không khí tĩnh lặng, sâu thẳm.
Mội giọng hát thê lương cất lên:
“Trong bóng tối của Opus có một ngôi nhà.
Mọi người gọi nó là... 'Ngôi nhà hướng mặt trời mọc'.”