- Noam Ward?
Nghe thấy cái tên này, vẻ khác lạ lóe lên trên gương mặt tái nhợt nhưng rất nhanh đã bị người đàn ông giấu đi. Sau đó hắn nở một nụ cười quái dị và chống tay lên quầy. Làn da nhìn như lớp màng mỏng bọc lấy những đốt xương lởm chởm, ngón tay mảnh khảnh thì như những cành cây không ngừng cọ xát vào nhau.
Như một con chuột không lông, có nước da trắng bệch sống trong cống ngầm.
- Hiện anh ta không có ở đây.
Người đàn ông trả lời.
- Vậy anh ta ở đâu?
- Ra ngoài, đi khám bệnh.
Bologo nhìn chằm chằm vào người đàn ông, rồi âm thầm liếc góc phòng qua lớp mặt nạ phòng độc.
Ánh sáng trong phòng rất mờ, cánh quạt trên trần nhà thì không ngừng quay, tạo ra hàng loạt tiếng ồn khó chịu. Ngoại trừ tủ thuốc phía sau lưng người đàn ông, Bologo không nhìn thấy quá nhiều thứ hữu ích, nhưng anh biết là có điều gì đó không ổn trong phòng khám này.
Trong quá trình đi từ hành lang đến phòng khám, anh đã nhận ra hình dáng của tòa nhà này giống với một khối u khổng lồ bằng kim loại treo trên vách đá dựng đứng. Theo lý thuyết thì không gian bên trong phải cực kỳ rộng, nhưng căn phòng hiện giờ Bologo đang đứng lại quá nhỏ hẹp, nên chắc chắn có nhiều không gian bị giấu ở trong bóng tối vô hình hơn.
- Khi nào anh ấy về?
Bologo hỏi.
- Tôi cũng không rõ, dù sao thì ở cái nơi Ngã Ba Vô Định này luôn có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn đúng không?
Người đàn ông mỉm cười, gương mặt nhợt nhạt hơi nhăn lại.
- Ngài còn cần gì nữa không? Nếu như là kê đơn thuốc thì chỉ cần thanh toán là được.
Người đàn ông tiếp tục vuốt ve những lọ thuốc trên tủ bằng ngón tay xương xẩu:
- Nếu ngài đến nhầm chỗ thì xin hãy mau rời đi.
Bologo không trả lời. Dựa vào sức mạnh của "Ẩn Nấp", hình dáng anh rất mông lung. Trong hoàn cảnh mờ tối như này anh trông chẳng khác gì một làn sương mù mơ hồ, lúc im lặng thì tựa như một bóng ma không lời.
- Được rồi, tôi biết, xin lỗi vì đã quấy rầy.
Bologo nói rồi quay người đi về phía cánh cửa sắt.
Nhưng khi bước tới gần cửa, Bologo bỗng dừng lại như thể bị một bức tường khác chắn mất lối ra thế giới bên ngoài. Anh đưa lưng về phía mọi người, giọng nói khàn khàn hỗn loạn vang lên từ bóng đen dưới chiếc mũ dạ:
- Ta vẫn luôn muốn được đóng vai kiểu người như này.
Người đàn ông đứng sau quầy cau mày, sờ vào cán dao dưới quầy. Trong bóng tối cũng có một âm thanh rất nhỏ vang lên, nghe như kiểu có người vừa đứng lên khỏi ghế và xoa xoa nắm đấm.
- Người phán xử, kẻ bạo lực, người hành quyết...
Hết từ này đến từ khác được nêu ra, vang vọng trong bóng tối. Người đàn ông nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Bologo. Trong nháy mắt ấy, hắn nhìn thấy Bologo quay đầu. Ẩn trong bóng tối sâu thẳm, một cặp con ngươi màu xanh lam đang nhìn vào chính hắn.
- Kẻ trừng phạt.
Một giọng nói cao vút vang lên bên tai người đàn ông.
...
- Theo như tính toán thì giờ có lẽ Bologo đã đến Ngã Ba Vô Định rồi.
Trong nhà ăn của Cục Trật tự, Jeffrey gắp một miếng xúc xích bò bốc khói, nhìn lên trời và nghĩ về Bologo đang làm nhiệm vụ.
- Không khác là mấy.
Yas ngồi đối diện với Jeffrey. Cả hai cùng nhau ăn tối, tất nhiên là nếu có thể thì Yas thích ăn cơm ở nhà hơn là làm thêm giờ ở Cục Trật tự.
- Đây cũng có thể coi là một bài đánh giá khác. Không có nhân viên lâu năm nào đi kèm, chỉ có mình anh ta đi hoàn thành nhiệm vụ này... Lebius còn chưa tin tưởng anh ta hay sao?
Yas suy nghĩ một lúc rồi nói.
Các nhiệm vụ bên ngoài của Cục Trật tự luôn tiềm ẩn rất nhiều nguy hiểm. Những tân binh như Bologo theo quy định thì khi thực hiện nhiệm vụ phải có ít nhất một nhân viên lâu năm đi cùng.
- Làm tròn lên thì Bologo cũng coi như là một năm thực tập rồi. Lần này cũng chỉ phải đối mặt với nguy cơ tiểm ẩn là Người Ngưng Kết mà thôi, không phải là vấn đề gì to tát.
Jeffrey cắn một miếng lớn bánh mì kẹp xúc xích:
- Vả lại, thay vì nghi ngờ, tôi nghĩ Lebius đang cố gắng dò xét Bologo thì đúng hơn.
- Dò xét?
- Đúng, dò xét xem anh chàng này có thể làm được đến đâu. Suy cho cùng thì vẫn có sự khác biệt nhất định giữa đánh giá và thực chiến.
Jeffrey ngừng ăn và nghĩ cẩn thận về nó. Như thể nghĩ tới một chuyện gì đó rất thú vị, một nụ cười kỳ quái hiện ra trên gương mặt anh ta.
- Yas, nếu là anh, anh sẽ làm như nào để tóm được mục tiêu kia.
- Nếu là tôi... khảo sát địa hình, sau đó nghĩ biện pháp lẻn vào và đặt con dao găm lên cổ hắn.
Yas vừa nói vừa vung tay lên, một con dao găm sáng như bạc bỗng xuất hiện trong tay anh ta. Không ai có thể nhìn thấy nó xuất hiện như thế nào, và khi tay anh ta hạ xuống thì con dao găm cũng biến mất tăm hơi.
- Đấy là phong cách của anh, vậy anh thử nghĩ xem Bologo sẽ làm như nào?
Jeffrey hỏi.
- Tôi không nghĩ ra, có lẽ giống như tôi, bí mật lẻn vào, sau đó thì tóm lấy đối phương.
Yas nói. Anh ta không tiếp xúc nhiều với Bologo cho lắm.
- Haha... không chuẩn lắm, đây đều là những biện pháp 'theo lẽ thường'. Nếu như quá theo lẽ thường thì sẽ rất nhàm chán.
Jeffrey nói một câu khiến Yas cảm thấy khó hiểu.
- Vậy anh nghĩ anh ta sẽ làm thế nào?
Yas hỏi.
Sau hai giây suy nghĩ, Jeffrey nhìn vào đĩa đựng thức ăn của mình, xúc xích đã bị dao cắt thành từng miếng, nước sốt thì rưới lên khắp đống xúc xích vương vãi như máu tươi.
- Thay vì trả lời câu hỏi này, trước tiên tôi muốn nói về một chuyện khác...
Jeffrey cau mày, không trả lời câu hỏi của Yas mà lại nói về vấn đề của ngay chính anh chàng Bologo này:
- Như tôi đã nói trước đây, Bologo đã phải ở trong ngục tối quá lâu, ít nhiều có chút vấn đề về tinh thần. Càng tồi tệ hơn là tôi nghĩ cái chết của Adele đã mang đến cho anh ấy một kích thích quá lớn và khiến căn bệnh này ngày càng trở nên trầm trọng hơn.
- Bệnh gì?
Yas đặt dao và nĩa xuống. Anh ta trước giờ luôn cảnh giác với mọi thứ có liên quan đến Ma quỷ. Ở Cục Trật tự, anh ta luôn là người kiên quyết phản đối việc thuê những Con nợ này. Thế nên chỉ cần có chút khả năng về việc Bologo sẽ mất kiểm soát thôi cũng sẽ thu hút sự chú ý của Yas.
- Nhập vai?
Jeffrey nói với vẻ không chắc chắn. Câu trả lời này thật đúng là khiến cho người ta ngoài ý muốn. Anh ta giải thích luôn mà không đợi Yas hỏi câu nào:
- Bologo Lazarus... người đàn ông này có howi cố chấp, tự luyế và cực kỳ tuân theo cái gọi là 'công lý và luật thép' của mình. Lebius cho rằng Bologo tưởng tượng mình như một 'vị cứu tinh', nhưng so với một 'vị cứu tinh' thì thật ra tôi nghĩ ý nghĩ của Bologo đơn giản hơn nhiều.
Jeffrey đột nhiên cau mày và nhớ lại:
- Một ngày nọ, Bologo đột nhiên nói với tôi rằng anh ta đã hiểu được ý nghĩa của cuộc sống.
Jeffrey nói:
- Lúc đó Adele vừa mới qua đời, tôi cứ nghĩ là do bi thương quá độ nên anh ta bắt đầu nói chuyện điên rồ mà thôi, nhưng giờ ngẫm lại, có lẽ lúc đó anh ta rất nghiêm túc.
- Anh ta nói gì?
Yas bắt đầu tò mò.
- Anh ta nói rằng Adele là một người có đức tin. Bà ấy từng là một bác sĩ quân y từ rất lâu rồi. Để cứu người, bà đã đặt chân lên chiến trường, sau khi xuất ngũ thì vẫn chọn làm việc thiện và thờ kính Thần của mình... người như bà ấy đáng lẽ phải được lên thiên đường mới đúng. Đúng vậy, được hưởng vinh quang và ấm áp...
- Nhưng Thần của bà ấy lại cho bà ấy một kết cục như vậy.
- Bologo cho rằng thứ gọi là Thần không tồn tại, cho dù tồn tại thì đó cũng là một vị thần cực kỳ lạnh lùng.
Với một nụ cười bất đắc dĩ trên gương mặt, Jeffrey tiếp tục:
- Bologo thường dùng một số phép ẩn dụ rất kỳ diệu để mô tả một số việc, ngoài ra còn luôn mồm nói rất nhiều ngụy biện mà vừa nghe xong đã biết có vấn đề, nhưng có một câu mà anh ta không nói sai.
- Phải có ai đó duy trì 'công lý và luật thép' kia.
- Nếu Thần không trả lời những tín đồ của người, vậy thì để Bologo.
Giọng Jeffrey nghiêm nghị.
-Để Bologo Lazarus đi sửa chữa tất cả.
- Anh ta muốn sửa chữa cái gì?
Yas nói.
- Công lý luật thép.
- Ban phước cho người tốt và thiêu rụi những ác nhân, đó là 'công lý luật thép'.
Jeffrey nói:
- Đó là 'nhân vật' mà anh ta 'nhập vai'.
- Anh ta nói những từ như 'người tốt', 'vị cứu tinh', 'anh hùng'... quá xa vời với mình, anh ta không làm được một 'người lương thiện' vĩ đại như vậy, thứ anh ta giỏi nhất là hèn hạ, là đê tiện, là giết người, là trấn áp bạo lực bằng bạo lực.
- Vì thế anh ta gọi mình là 'ác nhân'.
- Ác nhân?
- Đúng, ác nhân. Nếu Thần không muốn trừng phạt những ác nhân kia thì để Bologo Lazarus, một ác nhân càng ác hơn đi trừng phạt, đi làm điều ác.
Jeffrey hít một hơi thật sâu và nheo mắt lại như thể đang kể một câu chuyện kinh dị:
- Ngã Ba Vô Định, vùng đất u ám của thành phố Opus, nơi đầy rẫy những sự bẩn thỉu và xấu xa, nơi mà ác ma ẩn náu trong mọi ngóc ngách mà tầm mắt không thể nhìn thấy... Nơi đó không thiếu những ác nhân.
Nghĩ đến đây, Jeffrey mỉm cười như thể đang lo lắng cho những ác nhân đó:
- Hiện giờ, một kẻ bất tử ít nhiều mắc chứng tâm thần và đam mê nhập vai, hắn đang ngâm nga một giai điệu nào đó và lao đến đó với đầy đủ trang bị.
- Bologo không chỉ đang trút cơn giận của mình mà còn phải tuân theo 'công lý luật thép', anh ta là vị thần của chính mình, một vị thần cố chấp và bạo ngược.
- Cũng nên có người trả món nợ máu cho cái chết của bạn anh ta.
Yas hiểu lời của Jeffrey, nhưng khi vừa tưởng tượng ra cảnh tượng đó, anh ta đã cảm thấy một áp lực vô hình, phảng phất như có mùi máu tanh nồng quanh quẩn nơi chóp mũi.
- Một đám ác nhân, đối mặt với một... ác nhân còn ác hơn, còn tàn bạo hơn.
Yas nói nhỏ.
Jeffrey cầm cốc nước lên và nhấp một ngụm để làm dịu cổ họng đang nóng bừng của mình. Anh ta thì thầm:
- Quay trở lại câu hỏi trước, Bologo sẽ sử dụng biện pháp gì? Tôi nghĩ biện pháp của anh ta là... không có biện pháp.
Jeffrey nhìn chằm chằm Yas và hỏi:
- Hiện giờ anh ta là một vị thiên thần đại diện cho phán quyết, con dao gấp trong tay thì là một thanh kiếm rực lửa... Anh nghĩ một vị thiên thần nổi giận sẽ lẻn trộm vào và đi ám sát?
- Sẽ không, Yas, Bologo không phải người dịu dàng như vậy.
- Anh ta sẽ chỉ dùng dao của mình gõ mạnh vào cửa của đám ác nhân, rồi hét lên với chúng phán quyết của Thần trong những tiếng kêu rên đầy thê lương.
Jeffrey cười như thể đang kể một câu chuyện dở khóc dở cười:
- Tử hình, lập tức thi hành.
...
Trong phòng khám u ám, giọng Bologo chùng xuống, bầu không khí như nén lại. Người đàn ông đứng sau quầy nắm chặt vào tay cầm của con dao, sẵn sàng rút ra bất cứ lúc nào, còn những kẻ ẩn mình trong bóng tối cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho chiến đấu.
Bologo đã nhận ra chuyện này, nhưng thay vì tạo tư thế đón đỡ thì anh lại kéo cánh cửa sắt đang mở một góc lên, rồi kéo chốt cửa chống trộm bên hông xuống và ấn chặt.
Nhìn thấy hành động này của Bologo, người đàn ông đứng sau quầy sững sờ trong một giây, sau đó bật ra một tràng cười. Những tràng cười giễu cợt như vậy thi nhau vang lên trong bóng tối. Có thể nghe thấy những tiếng thì thầm mơ hồ thảo luận về Bologo, thảo luận về chuyện anh tự tìm đường chết.
“Đây là quần áo mới...”, Bologo lẩm bẩm, rồi cởi chiếc áo khoác đen xám và để lộ ra chiếc áo sơ mi trắng cùng nhiều con dao sắc nhọn dắt trên người.
Sau khi tác dụng ẩn nấp của chiếc áo khoác biến mất, cảm giác tàn bạo, giận dữ và ác ý kia ngày càng trở nên mãnh liệt. Rõ ràng Bologo trông rất bình thường nhưng ai nấy đều không khỏi cảm thấy áp lực.
Không người nào vội hành động hấp tấp.
Gấp gọn áo khoác màu đen xám lại, đặt trên chiếc ghế bên cạnh, cởi mũ dạ ra, đặt lên trên chiếc áo khoác, Bologo từ từ xoay người, đối mặt với đủ thứ tà dị trong bóng tối, cuối cùng là cởi chiếc mặt nạ phòng độc xuống.
Hơi thở bị dồn nén trở nên trôi chảy hơn, trừng mắt nhìn, một ánh sáng nhạt màu xanh lam nổi lên trong con ngươi. Khịt mũi ngửi quanh, một vẻ kinh tởm hiện lên trên gương mặt của Bologo, anh thản nhiên nói:
- Này, không ai cảm thấy ở đây có hơi quá thối sao?
Nắm chặt con dao gấp, Bologo thờ ơ nhìn vào bóng tối:
- Có ai muốn làm tổng vệ sinh không?
Còn chưa kịp nói xong thì người đàn ông ngồi sau quầy đã rút một con dao dài ra. Hắn định băng qua quầy để chém về phía Bologo, nhưng Bologo còn nhanh hơn, một con dao ném sắc lạnh được phóng ra cùng tiếng xé gió rít gào.
Con dao ném sượt qua cổ tay cầm dao của người đàn ông, tước mất một mảng lớn thịt và mang theo một vệt máu lớn găm chặt vào quầy phía sau, khiến đống chai lọ vỡ hết.
Cơn đau dữ dội khiến người đàn ông không thể giữ được con dao dài. Hắn ngã xuống đất kèm theo tiếng leng keng, vẻ mặt nhăn nhó. Con dao ném đã cứa qua cổ tay hắn khiến máu không ngừng tuôn ra.
- Giết hắn!
Người đàn ông hét lên, nhưng thực ra chẳng cần đợi đến lúc hắn ra lệnh, ngay lúc Bologo ném con dao ném ra, bóng tối bốn xung quanh đã bắt đầu nhúc nhích. Những bóng đen gớm ghiếc thi nhau lao ra, vung vẩy dao, súng và dùi cui.
Bologo vừa hất con dao gấp lên vừa vung tay còn lại như một vũ điệu. Từng con dao ném chết chóc được ném ra như một cơn mưa tầm tã, để lại những vệt mưa màu bạc trong không khí.
Cắt vào tay, chặt đôi người, cứa đứt cổ…
Tiếng nức nở đầy đau đớn cùng với tiếng la hét thảm thiết không ngừng vang lên. Vũ khí và xác chết thi nhau rơi lả tả xuống đất biến thành những nhịp trống buồn tẻ. Có người thành công tiếp cận Bologo nhưng lại bị con dao gấp chém bổ xuống đầu.
Con dao gấp đâm xuyên qua tim, Bologo nhấc cái xác lên và xoay tròn cùng nó. Trông cứ như thể đó chính là bạn nhảy của anh và họ đang cùng nhau biểu diễn điệu pas de deux.
Tiếng súng nổ vang, từng đóa hoa máu nở rộ trên người bạn nhảy. Ác nhân vây quanh, dao kiếm giao thoa, xác bạn nhảy bị chém máu me be bét trong khi Bologo thì né được mọi đòn tấn công theo từng bước nhảy. Anh vỏn vẹn chỉ bị máu bắn đầy lên vạt áo.
Giữa điệu nhảy, từng gương mặt lướt qua mắt Bologo mang theo vẻ gớm ghiếc và tham lam. Cái mùi vị thối rữa trên người ấy cho dù là máu tươi cũng khó mà che lấp nổi.
Điệu nhảy kết thúc, Bologo nâng bạn nhảy của mình lên và hất văng sang góc khác. Cái xác bay đi và đập mạnh vào vài người. Bologo dẫm lên cái xác, nhảy lên cao, rồi rơi xuống với một lưỡi dao như sét đánh, chặt đứt cổ họng của một người. Một cái đầu bị hất tung lên.
Ngoảnh đầu lại, dưới ánh đèn mờ ảo, ai ai cũng tắm trong máu, trên mỗi gương mặt gớm ghiếc đều mang theo vẻ dị dạng không thuộc về loài người.
Ác ma, tất cả đều là ác ma, tất cả đều là ác nhân đang chờ đợi ngọn lửa phán quyết.
“Quá tuyệt vời, giết như này mới không có gánh nặng.”
Trên mặt Bologo hiện lên một nụ cười. Máu đã nhuộm đỏ cả chiếc áo trắng tinh khiến nó dính chặt vào cơ thể, để lộ ra những cơ bắp đã bị kéo căng dưới lớp áo.
Hít sâu một hơi vào bằng miệng, mùi thối của ác ma hòa quyện với mùi dược phẩm và máu tạo thành một mùi vị khó tả đủ để người ta nôn mửa và kinh tởm, như kiểu xác của một con quái vật có đầu rơi xuống bùn và mặc cho nó phân hủy và thối rữa.
Đó là một mùi cực kì kinh khủng nhưng Bologo lại rất thích cái mùi này như một sở thích kỳ quặc nào đó. Anh chìm đắm vào trong đó.
“Biết không? Có lẽ là do ngồi trong ngục tối quá lâu, ta vẫn luôn cảm thấy mình chút vấn đề về tinh thần... Có một ham muốn muốn nghiền nát mọi thứ thành từng mảnh và trút hết cơn thịnh nộ đang bùng cháy trong người xuống.”
Bologo lẩm bẩm một mình, sắc mặt méo mó một cách bệnh hoạn, máu chảy dài trên gương mặt tái nhợt như lớp trang điểm đỏ thẫm của chiến tranh.
“Jeffrey cũng cảm thấy như vậy. Anh ấy vẫn luôn đề nghị ta đi gặp bác sĩ. Ta cũng nghĩ đây là một đề nghị không tồi, gây thêm rắc rối cho người khác là không tốt đúng không?”
Anh nói những lời mà đám ác ma nghe không hiểu.
“Nhưng sau đó ta nhận ra sự tồn tại của các người, những quý ngài ác ma, những ác nhân vĩ đại!”
Bologo nói rồi cắm con dao gấp xuống cái xác, hai tay vung ra như đang tặng hoa để chào đón đám ác ma.
“Trên thế giới này vậy mà lại có ác ma, thực sự quá tuyệt vời!”
Anh nói với vẻ chân thành nhất có thể.
“Chỉ cần trút cái dục vọng méo mó này xuống các người hẳn sẽ không có vấn đề gì. Dù sao thì các người cũng là đám Ác ma chuyên đi nuốt linh hồn, dù sao thì các người cũng sẽ bị đuổi tận giết tuyệt, vậy thì tại sao lại không để ta thi hành nó?”
Hai mắt Bologo lóe sáng.
<i>Đồ sát ác ma không chỉ có thể thỏa mãn dục vọng méo mó của mình, mà còn thực thi luôn "Công lý và luật thép", ngoài ra còn hoàn thành trách nhiệm của Cục Trật tự giao cho, và quan trọng hơn là, nó có thể giúp hấp thụ mảnh vụn linh hồn từ xác chết của ác ma… để lấp đầy trống rỗng và ức chế chứng Bạo Thực phát tác.</i>
Bologo cảm thấy trên đời này không còn gì vui sướng hơn đi chém ác ma.
“Thật sự quá tuyệt vời!”
Bologo, với hai bàn tay trống trơn, nhìn về phía những ác ma với đôi mắt rực lửa. Anh xoa tay vào nhau và ra hiệu cho chúng.
Sau khoảng lặng ngắn ngủi, đám ác ma hiểu được ý của Bologo. Cảm giác nhục nhã kinh khủng ngay lập tức ập đến trong lòng chúng. Chúng gầm lên và vung dao, kiếm chém tới tấp về phía Bologo tay không.
Khí thế tuy hung hăng, nhưng trong mắt Bologo lại đầy những sơ hở. Khoảng cách cứ thế thu hẹp dần cho đến khi mặt đối mặt, ánh dao sáng chói được nâng lên.
Bologo nghiêng người, bước sang một bên, đâm sầm vào ngực của ác ma, cùi chỏ anh đập mạnh vào đó, tiếng xương cốt rạn nứt vang lên.
Con dao đang nâng cao bị chậm lại một giây do cú đập này. Khuỷu tay lại nhanh chóng được nâng lên rồi nện xuống, đập vào cổ họng một nhát, rồi lại nâng lên, đấm mạnh vào cằm.
Rút về, xoay người, tung nắm đấm. Nắm đấm của Bologo lao vút đi, nện thẳng vào đầu ác ma. Sau mỗi cú đấm, cơ thể ác ma sẽ rung lên dữ dội. Càng lùi lại, tiếng rạn nứt càng không ngừng vang lên, cho đến khi cú đấm cuối cùng được tung ra thì ác ma như bị mất hết sức lực, gương mặt đẫm máu gục xuống, nắm đấm của Bologo cũng dính đầy máu tươi.
Cúi đầu, né một lưỡi dao khác đang bổ tới, đối phương đã nhìn thấy sự hung ác của Bologo nên không hề nương tay. Thấy nhát này trượt bèn rút luôn dao găm ra, cố gắng đâm tiếp Bologo.
Hai tay bóp vào cổ tay đối phương, khống chế được kiếm và dao găm, sức lực của tên ác ma này lớn hơn nhiều so với dự đoán của Bologo. Nhất thời cả hai rơi vào thế giằng co, không ai áp chế được ai.
Ác ma gầm lên và húc mạnh đầu vào Bologo, cú nện mạnh khiến Bologo chảy cả máu mũi. Những tưởng rằng Bologo sẽ lùi lại vì đau đớn, nhưng thay vào đó anh lại cười to hơn.
Tiếng bước chân đến gần, ác ma kia nhặt con dao dài dính đầy máu lên và bổ về phía đầu Bologo từ phía sau.
Vào thời khắc mấu chốt, Bologo buông tay, thả con dao găm ra. Ác ma không khống chế được sức của mình, con dao găm đâm thẳng xuống, nhưng là cắm vào đùi của hắn. Bologo giơ chân lên đạp mạnh vào con dao găm khiến nó đâm xuyên qua thịt, mũi dao chui ra từ dưới đùi.
Tiếng la hét thảm thiết vang lên, máu bắn tung tóe, ác ma vô lực khuỵu xuống. Bologo nhân cơ hội này giẫm thẳng lên đùi của nó, chân còn lại giẫm lên vai để nhảy vọt lên và thúc cùi chỏ từ trên xuống, nện thẳng xuống đỉnh đầu của ác ma từ trên không.
Đồng tử lập tức bị xung huyết. Trong âm thanh vỡ vụn, đầu ác ma bị lõm hẳn xuống, tròng mắt của nó chỉ còn lại một màu trắng xóa hỗn loạn như vừa bị cơn bão tuyết nhấn chìm.
Con dao dài đang đến gần cùng với tiếng gió rít.
Bologo ngã xuống đất với ác ma đã bất tỉnh trong tay. Anh né con dao dài chém tới từ phía sau, sau đó thì đá mạnh vào ác ma đang bất tỉnh. Cơ thể nhuốm máu của nó trượt dài trên mặt đất, đụng ngã ác ma cầm dao dài.
Khi nó cố đứng dậy, một bóng đen đã phủ lên nó. Sau một đoạn chạy đà ngắn, Bologo thúc thẳng đầu gối vào mặt nó, cả hai lăn vài vòng cùng nhau, rồi lại lao vào ẩu đả.
Ác ma gầm nhẹ lên, nó đè Bologo xuống dưới người và rút khẩu súng lục ra, chuẩn bị kết thúc cuộc đời của Bologo.
Căn phòng chật hẹp và tối tăm này hạn chế khả năng của súng ống, nhưng với khoảng cách này thì chỉ cần bóp nhẹ vào cò là có thể giết chết vị khách không mời mà đến này.
Một cơn đau buốt từ khuỷu tay truyền đến. Bologo rút một con dao ném ra và đâm thật sâu vào khớp xương của nó. Trước khi ác ma kịp kêu lên, âm thanh rợn người – tiếng xương cốt kêu rắc rắc đã vang vọng. Bologo vừa vặn gãy khuỷu tay của nó và chộp lấy khẩu súng lục đáng lẽ ra đang chĩa vào mình.
“Cười lên nào, anh bạn.”
Dưới khuôn mặt dính đầy máu là một tia sáng xanh thanh tịnh.
Sau khi tiếng súng vang lên, Bologo đá ác ma chỉ còn nửa cái đầu và từ từ đứng dậy.
“Tối như đêm sắc, hắc như than đá.”
Anh ngâm nga giai điệu yêu thích của mình rồi lướt qua cái xác, rút con dao gấp cắm trên đó ra và để lại vài vết dao trên cổ họng của từng cái xác thêm một lần nữa.
Làm xong tất cả, Bologo quay lại nhìn ác ma duy nhất còn sót lại đang đứng trên vũng máu.
Không giống như những ác ma khác, nó đã hoàn toàn choáng váng trước sự bạo ngược của Bologo. Cả người nó đứng im tại chỗ, không dám cử động gì cho đến khi Bologo nhìn về phía mình, rồi mới hét lên một tiếng điếc tai như vừa mới tỉnh dậy từ một giấc mơ dài, sau đó thì bỏ chạy về phía cửa sắt.
<i>Trốn, mau trốn.</i>
Trong đầu nó chỉ còn sót lại một ý nghĩ như vậy. Nhưng cho dù có kéo thế nào thì cửa sắt cũng không động đậy, sau đó thì nó thấy được chốt cửa chống trộm đã được cài lên.
“Chết tiệt! Chết tiệt!”
Nó chửi rủa, đôi tay run lên vì sợ hãi tột độ. Rõ ràng chỉ là một động tác đơn giản vậy thôi nhưng mãi mà nó không thể làm được. Kim loại phát ra từng tiếng kêu ken két như đang than khóc.
Thấy vậy, Bologo bật cười. Anh nhàn nhã nâng khẩu súng lục dính máu lên, cau mày, cơ mặt uốn éo, tầm mắt hơi mờ dần trở nên rõ ràng, rồi bóp cò.
Tiếng súng vang lên.
Tài bắn súng của Bologo tệ đến mức toàn bộ viên đạn đều trúng vào cánh cửa sắt và để lại hết vết lõm này đến vết lõm khác.
“Đùa à?” Bologo lớn tiếng oán trách.
Ác ma phớt lờ tất cả, tiếng súng như âm tiết của tử vong và sự hoảng sợ tột độ đang đuổi theo nó.
Tiếng bước chân tới gần.
Nó không dám ngoảnh lại, thực ra cũng không có cơ hội ngoảnh lại, một cánh tay vòng qua cổ nó và kẹp chặt lại.
“Hít sâu vào, anh bạn.”
Tiếng thì thầm của quái vật vang lên bên tai. Ác ma có thể cảm nhận được hơi thở phả lên làn da, ấm áp nhưng tanh nồng như một con dã thú khát máu. Nó đang nhe nanh với chính mình trong bóng tối từ phía sau.
“Không... Không...”
Nó vùng vẫy cánh tay, nhưng sức của nó lại có vẻ yếu đến thế, căn bản không thể xê dịch cái sợi dây đang dần thắt lại này.
Hít thở bắt đầu khó khăn, lồng ngực như bị một tảng đá nặng đè lên. Không rõ là do nước mắt hay máu mà tầm nhìn của ác ma bị nhòe đi và biến thành một khoảng hư vô xám xịt. Cho đến một lúc nào đó, một tiếng rắc vang lên, đầu ác ma bị vặn ngược lại, sắc mặt tái mét.
Bologo buông lỏng tay ra để cái xác rơi xuống vũng máu. Anh nhìn chằm chằm vào hai bàn tay nhuốm máu của mình.
Run rẩy, run rẩy vì phấn khích, giống như một con cá mập khổng lồ ngửi thấy mùi máu tươi, ngọn lửa kia đã được đốt lên và khó có thể dập tắt nếu không đốt bóng tối thành muôn mảnh.
“Ngươi đang ở đâu?”
Bologo giả vờ hỏi giữa đống xác chết.
Gã đàn ông trông giống như chuột kia đã biến mất. Ngay từ khi trận chiến bắt đầu, hắn đã trốn vào trong bóng tối. Bologo đã đánh hơi thấy dấu vết của hắn ta, Bologo biết rằng con chuột này sẽ dẫn mình đến Noam Ward.
“Noam, ngươi ở đang đâu?”
Lúc Bologo bước vào quầy và dùng con dao gấp để cạy cánh cửa bí mật thì từ trong bóng tối, một cơn gió hú mang theo oan hồn thổi tới.
“A, ngươi đang ở đây sao?”
Bologo cười khúc khích.
Có thể nghe thấy trong mơ hồ tiếng than khóc của hàng ngàn linh hồn đã chết trong đó. Nhưng Bologo không hề sợ hãi, anh tận hưởng nỗi đau của lũ ác ma, tuy nhiên hiện tại vẫn chưa đủ, vẫn chưa đủ.
Bologo không hài lòng.
Nó giống như một nghi lễ hiến tế cho những tồn tại chưa biết.
Thần không cần ác nhân lạc đường biết quay lại, hay sự ăn năn trong chân thành, Thần chỉ cần ác nhân trả cái giá mà chúng xứng đáng.
Máu ác nhân, thịt ác nhân, nỗi đau đớn của ác nhân.
Thần vĩnh viễn không thỏa mãn.
Một vài ánh sáng bay lên từ đống xác chết. Chúng hội tụ thành một dải sáng như miếng lụa rồi dung hòa vào cơ thể của Bologo. Anh nuốt từng mảnh, từng vụn linh hồn một, ngọn lửa trong mắt càng ngày càng rực cháy.
“Chạy mau đi! Ác linh sắp đuổi kịp ngươi!”
Anh cười lớn.
Cơn ác mộng bước ra khỏi câu chuyện và tiến vào bóng tối càng tối hơn, chứa đựng đầy rẫy sự bạo ngược, gieo rắc nỗi sợ hãi vào sâu tận trong xương tủy.