Noam hít một hơi thật sâu rồi từ từ thả tay ra. Gã đặt chiếc vali trên tay xuống, một tay cầm khẩu súng lục, tay kia rút con dao găm dắt trên thắt lưng ra, thủ thế như một con chim ưng chuẩn bị vồ mồi.
Cảnh này trông như một vở kịch trên sân khấu: ánh sáng mờ ảo len lỏi qua màn sương của Khe Nứt Lớn, chiếu qua lỗ thủng trên trần mà Bologo nện xuyên qua, tình cờ soi đúng vào chỗ của Noam.
Khán giả trong bóng tối cũng dần tỉnh lại, tiếng thở khát máu không ngừng vang lên, luồng khí mục nát nồng nặc gần như tràn ngập mọi ngóc ngách.
Tuy bề ngoài duy trì vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong lòng Noam đã dấy lên một cơn bão. Gã không phải là ác ma mà là một người khỏe mạnh bình thường. Một khi lũ ác ma này tỉnh dậy, đám quái vật đói khát và điên cuồng này sẽ tấn công một cách bừa bãi dựa trên mùi vị thơm ngon của linh hồn.
Thứ vũ khí vốn được dùng để ngăn cản Bologo giờ đây lại khiến chính gã sa vào vũng lầy.
Về phần Bologo, trong lòng Noam đã có rất nhiều phỏng đoán: <i>Đánh giá sơ bộ qua lần chạm trán ngắn ngủi này, hắn có khả năng ẩn nấp nhất định, giúp hắn có thể dễ dàng hòa vào bóng tối. Việc này khiến mình rất khó có để tìm ra vị trí của hắn. Một mặt khác thì hắn có sức công phá rất lớn.</i>
Nghĩ đến đây, mắt Noam hơi hướng lên trên. Dù thế nào đi chăng nữa thì gã cũng chưa bao giờ nghĩ rằng sau khi không mở được cửa, Bologo thế mà lại chọn cách phá tường để đột nhập vào bên trong.
Đây là sơ suất của gã, nhưng cũng là một thông tin quan trọng: tuy sức mạnh của Bologo không đủ để mở cánh cửa sắt đặc chế nhưng lại có thể đập tan công trình kiến trúc yếu ớt này. Điều này giúp Noam có thể ước lượng sơ bộ về sức mạnh của Bologo.
“Còn chưa tệ đến mức đó.”
Noam tự trấn an mình rằng gã đã có một cái nhìn sơ bộ về Bologo, còn Bologo thì đến giờ vẫn hoàn toàn không biết gì về gã, cũng như sức mạnh mà gã sở hữu. Đây là lợi thế của Noam.
- Ngươi là người của Cục Trật tự? Từ khi nào Cục Trật tự lại tuyển một người như ngươi, ta nhớ rằng phong cách làm việc của chúng từ trước tới nay vẫn luôn cảnh giác và bí mật mới đúng chứ?
Noam nhìn bóng tối bốn xung quanh mà không vội hành động hấp tấp.
Trong trí nhớ của Noam, đám nhân viên Thực Địa của Cục Trật tự giống như những tử thần thầm lặng, chúng không bao giờ nói mấy chuyện thừa thãi mà âm thầm như những cỗ máy lạnh lùng và thực hiện mệnh lệnh, khi mà nhìn thấy chúng cũng có nghĩa là ngươi đã chết rồi.
- Hôm nay là ngày đầu tiên ta nhận công việc.
Khi câu trả lời vang lên, Noam ngay lập tức nâng khẩu súng lục lên và bắn về hướng giọng nói phát ra không chút do dự. Sau một tiếng súng, tiếng va chạm của kim loại từ từ vọng lại.
- Hôm nay là ngày đầu? Vậy mà đã vội vã đi thực hiện nhiệm vụ?
Biết rằng bắn trượt, Noam nói tiếp:
- Quả thực là yêu nghề.
- Làm công việc nào yêu công việc đấy… Nói thật là ta khá thích công việc này.
Bologo biết Noam vẫn đang thăm dò mình, nhưng đồng thời anh cũng đang thăm dò gã.
Hai người, một sáng một tối, giống như thợ săn và con mồi, nhưng khác ở chỗ chỉ cần một chút sai sót nhỏ thôi là vai trò của cả hai sẽ bị đảo ngược.
Nhìn hoa văn lấp lánh trên người Noam, không cần ai giải thích Bologo cũng biết đó là "ma trận giả kim". <i>Noam trước mặt mình chính là một Người Ngưng Kết.</i>
<i>Vậy thì "năng lượng bí mật" của gã là gì đây?<i>
Bologo suy tư. Đúng là anh có thể dựa vào "ban ân" để tiến hành Thử và Sai, nhưng như Jeffrey đã nói, Bologo muốn ỷ lại vào thứ sức mạnh này...
Không, nói là ỷ lại, chẳng bằng nói là cái lòng tự trọng nát bét này. Hiện tại mới chỉ là bước đầu tiên trên con đường báo thù, mới chỉ là bước đầu tiên thôi mà đã phải không ngừng tử vong để tiến lên phía trước, như thế thì chẳng khác nào tự nhận mình quá kém cỏi.
Bologo là một chuyên gia, và đã là một chuyên gia thì không thể kém cỏi như vậy được.
Về phần thân phận Người Ngưng Kết của đối phương?
Bologo không quan tâm đến điều này, anh thích một thứ gì đó mang tính thử thách để khiến cho trái tim đã chết lặng được đập rộn ràng trở lại.
"Ẩn Nấp" cung cấp chỗ trốn cho bản thân, cây búa xung chấn trong tay chính là đòn chí mạng của Bologo. Thứ này hữu dụng hơn nhiều những gì anh mong đợi. Nó đơn giản và thô bạo. Dưới từng cú đập của nó, tường sẽ vỡ vụn, sau đó sụp đổ hoàn toàn.
Nhờ vào cây búa này, Bologo mới có thể đập một lối đi xuyên qua mái nhà để vào đây.
Anh cảm thấy mình giống như một tay thợ sửa chữa cáu kỉnh.
Nắm chặt con dao gấp và cây búa xung chấn trong tay, tiếng gầm khàn khàn đột nhiên vang lên phá vỡ thế bế tắc giữa Bologo và Noam. Đám ác ma đói khát nhào ra khỏi bóng tối để lần theo mùi vị thơm ngon của linh hồn.
Có lẽ đó là do linh hồn không hoàn chỉnh và tác dụng của "Ẩn Nấp", hầu hết ác ma đều không phát hiện ra sự tồn tại của Bologo, phần lớn chúng đều lao về phía Noam với chứng Bạo Thực đang giày vò trong người. Nó khiến chúng chỉ còn sót lại bản năng của dã thú.
Ăn, ăn một cách tham lam và điên cuồng.
Chỉ có một vài ác ma dường như nhận ra sự tồn tại của Bologo và ngơ ngác nhìn về phía vị trí của anh.
Bologo vẫn chưa chịu di chuyển, anh không thèm để mắt tới những ác ma kia mà chỉ nhìn cẩn thận quan sát xem Noam sẽ chiến đấu với chúng như thế nào.
Tiếng súng vang lên.
Noam nổ súng liên tục về phía những ác ma đang lao tới. Gã bắn rất chuẩn, mỗi viên đạn đều trúng đích với độ chính xác cực cao, từng cái đầu ác ma biến thành một đóa hoa máu.
Vô số hình thù dữ tợn lần lượt ngã xuống trong quá trình lao đến, những cái xác chất thành một mớ hỗn độn.
Nhưng dù sao thì số lượng đạn cũng có hạn, chưa kể đến việc Noam vẫn luôn phải cảnh giác cao độ với Bologo. Điều này đã khiến gã không thể tập trung hoàn toàn vào trận chiến trước mắt.
Đạn hết, ác ma đã đến gần, Noam bèn vung con dao gắm, chém cực chuẩn vào hai tay của ác ma, sau đó quay người cứa cổ chúng.
Gã muốn che giấu "năng lượng bí mật" của mình, nhưng khi áp lực ngày càng tăng, việc che giấu này không thể kéo dài thêm được nữa.
Ánh sáng mờ của "ma trận giả kim" trên người bắt đầu lập lòe. Nó trông giống như đồng bộ với hơi thở gấp gáp của Noam, nhưng lại cũng giống với mạch máu đang vận chuyển dồn dập. Mỗi lần ánh sáng lóe lên đều có sức mạnh siêu phàm tràn vào trong cơ thể.
*Hít hà*
Tiếng bước chân đột ngột vang lên, lại một ác ma khác lao ra khỏi bóng tối và lao về phía Noam. Noam vứt khẩu súng lục trên tay xuống và rút một con dao găm khác từ thắt lưng ra định nhanh chóng giải quyết nó.
Mặc dù khoảng cách giữa cả hai đang không ngừng hẹp lại nhưng sự chú ý của Noam không dồn hết vào ác ma trước mặt. Gã vẫn luôn cảnh giác với bóng tối qua khóe mắt để tránh bị Bologo đánh lén.
Không rõ Bologo đã làm nổ tung trần nhà bằng cách nào, nhưng một khi thứ sức mạnh đó đánh vào người thì dù có "năng lượng bí mật" gã cũng sẽ bị thương nặng.
Con dao găm được vung lên, đúng vào khoảnh khắc này, Noam đã cảm nhận được nó.
Như thể bị bao quanh bởi một thứ chất lỏng sền sệt và đen kịt nào đó, vô số cây gai nhọn nhỏ bé đâm xuyên qua da gã, nhắc nhở gã về nỗi kinh hoàng khi cận kề cái chết này.
Không thích hợp, có chỗ nào đó không thích hợp.
Đồng từ rời rạc dần ngưng tụ lại, gã nhìn về phía ác ma đang lao tới trước mặt. Hình bóng dữ tợn bắt đầu tan vỡ, để lộ ra ác linh cùng với ánh xanh lam ngay phía sau.
“First strike!”
Bologo cười lớn rồi vung con dao gấp lên. :ưỡi dao sắc lẹm quét về phía Noam, Noam chỉ có thể miễn cưỡng dựng con dao găm lên để đón đỡ. Thế nhưng ngay giây tiếp theo, Bologo đã thả con dao ra, tránh bị dao găm chặn lại, mặc cho cơ thể xoay một vòng lớn.
Cây búa được vung lên,
Noam nhìn thấy một cây búa đang lao tới với tốc độ cực nhanh, và khi nó được vung lên thì hiện ra một tia sáng mờ trên đó.
Búa xung chấn đập mạnh vào con dao găm. "Xung chấn" gắn liền với nó được kích hoạt, cú đập vốn đã dữ dội được tăng cường và lan rộng ra thêm gấp bội khiến con dao vỡ nát ngay khi vừa tiếp xúc. Lưỡi dao vỡ vụn bắn ra tứ phía như những mảnh đạn, sau đó thì búa xung chấn tiếp tục bay tới, đập mạnh một phát vào Noam.
Như vừa bị húc trúng bởi một con bò tót cuồng nộ, bóng dáng Noam đờ ra trong một giây trước khi bị ánh sáng của cây búa đang rít gào đập vào.
Gã bị đập bay vào trong bóng tối, còn Bologo vẫn tiếp tục giữ động tác vung tay, sau đó thế chỗ và đứng trong ánh sáng.
Cơn đau dữ dội, không ngớt truyền đến từ cánh tay cầm dao. Lưỡi dao nát vụn cứa vào người Noam, cánh tay trúng nhát búa thì bị trẹo, xương bên trong đã gãy, từng khúc xương nhọn hoắt nhô ra khỏi miệng vết thương.
Noam ho ra máu, rồi nhanh chóng loạng choạng bò dậy khỏi mặt đất với dáng đứng liêu xiêu, như thể một giây sau sẽ ngã xuống.
<i>Chuyện gì đã xảy ra?</i>
Cơn đau và suy nghĩ quay cuồng trong tâm trí gã. Noam ngẩng đầu lên và nhìn về phía Bologo dưới ánh đèn.
Bộ quần áo rách rưới mà anh khoác trên người kia là được lột từ trên ác ma xuống, nhìn qua kẽ hở của nó còn có thể thấy chiếc áo khoác màu đen xám. Chúng phối hợp lại với nhau khiến anh trông như màn đêm đen mờ mịt, che lấp đi mọi đường nét sắc sảo.
Noam cố nhìn vào khuôn mặt của Bologo, nhưng thứ gã thấy là một cảnh tượng còn đáng sợ hơn.
Khuôn mặt của Bologo đang rỉ máu, không, đó không phải là khuôn mặt của anh, mà là một khuôn mặt bị cắt, biến dạng và méo mó – khuôn mặt của một ác ma.
Da mặt ác ma như một tấm mặt nạ trùm lên khuôn mặt của Bologo. Máu chảy tí tách xuống dưới cằm và nhỏ dọc theo quai hàm, gương mặt đáng lẽ ra phải trông như đang hét lên vì đau đớn giờ lại nở một nụ cười khó lòng mà tả nổi.
Bologo đã ẩn mình sau nó để đánh lừa Noam.
Cùng lúc đó, phía sau Bologo vang lên tiếng bước chân nhỏ, đi kèm với nó là tiếng rên rỉ và gào thét thảm thiết.
Một bóng dáng khác loạng choạng bước ra khỏi bóng tối. Nó vung tay loạn xa, cố gắng tóm lấy một cọng cỏ cứu mạng, nhưng tất cả những gì nó chạm vào chỉ là bụi bay trong gió.
Ác ma gào thét, mặt mũi nó bê bết máu, chỉ còn lại hốc mắt đen trũng, sâu thẳm, phảng phất như nối liền với vực sâu.
Dao gấp lóe lên, động tác của ác ma dừng lại trong một giây, rồi ngã khuỵu xuống, kết thúc nỗi thống khổ kéo dài dằng dặc.
“Tên điên.”
Noam mắng. Không chút do dự, gã không tiếp tục ẩn nấp nữa. Ánh sáng nhạt trên người lóe lên, cánh tay bị gãy uốn éo giống như được bẻ lại, cơ bắp phồng ra, xương cốt bị gãy được ép xuống, cơ thể gã như bị buộc định hình lại cùng nhau.
Kích thước cơ thể Noam đã tăng vọt lên không ít chỉ trong chốc lát. Gã cao như một con hươu đực, còn bề ngoài thì hiện lên chút ửng đỏ.
Nắm chặt hai nắm đấm.
“Năng lượng bí mật loại tăng cường sức mạnh thể chất ư?”
Bologo phỏng đoán. Giây tiếp theo, Noam phóng ra như một viên đạn đại bác. Gã vừa lao nhanh hết cỡ vừa vung con dao găm còn lại trên tay ra, chém về phía mặt của Bologo, như muốn xẻ đôi cái mặt nạ dối trá này để thấy rõ bộ mặt thật của anh.
Khoảnh khắc bị đập trúng, chắc hẳn Noam cũng đã đoán ra được sức mạnh của cây búa xung chấn này, rất khó để mánh khóe như vậy thành công lần thứ hai.
Nhưng Bologo trước giờ luôn là một kẻ tiểu xảo.
Vung cây búa xung chấn lên, nhưng lần này mục tiêu của Bologo không còn là Noam nữa mà là mặt đất dưới chân. Sau một cú đập cực mạnh, mặt đất chia năm xẻ bảy.
Mặt đất rung chuyển dữ dội và nứt toác ra, đất đá bên ngoài bắt đầu vỡ vụn, bụi bặm bay tứ tung.
Cơn rung chuyển dữ dội khiến Noam loạng choạng mất mấy bước, lớp bụi bốc lên che khuất đi hình bóng của Bologo. Khi con dao của Noam được vung tới, cơn gió cuốn theo đã thổi tan bụi mù, chỉ có điều Bologo đã sớm lặn mất tăm hơi.
Noam tức tối gầm lên, gã lại bị bỡn cợt. Từ nãy đến giờ gã vẫn luôn nằm trong tính toán của Bologo. Noam rất muốn phá vỡ tình cảnh tuyệt vọng này, nhưng lại không biết phải làm thế nào.
Nơi đây rõ ràng là sân nhà của gã, nhưng dưới thế công mãnh liệt của Bologo nó quả thực đã biến thành lãnh địa của Bologo theo đúng nghĩa đen.
Tiếng gió rít vang lên từ sau đầu, Noam cúi đầu, nghiêng người, rồi nắm lấy sợi dây xích nằm vương vãi trên mặt đất. Vốn nó được dùng để trói đám ác ma, nhưng giờ đây lại bị gã cầm trong tay, vung về hướng âm thanh phát ra từ sau lưng.
Với việc giải phóng "năng lượng bí mật", sức mạnh và tốc độ của Noam đã tăng lên rất nhiều, sợi dây xích trong tay gã chẳng khác nào một chiếc roi sắt, phát ra từng âm thanh chấn động vang dội.
Máu bắn tung tóe, thứ đang lao tới không phải là dao mà là một ác ma bị Bologo ném mạnh đến.
Ác ma xui xẻo này bị sợi dây xích xoắn cho nát người, ngay sau đó là một âm thanh trầm, chói tai vang lên. Một vài con dao ném lướt qua cơ thể của ác ma, đâm trúng vào người Noam.
Vết thương có nông có sâu. Nhờ "năng lượng bí mật" tăng cường thể chất, Noam chỉ vỏn vẹn bị thương ngoài da mà thôi. Gã cố gắng kiềm chế cơn giận dữ của mình và giữ vững lý trí. <i>Mình vẫn còn phần thắng, chỉ cần đánh trúng hắn thôi, dù là một lần...</i>
Gã gỡ con dao ném cắm trên người xuống, phía trên nó vẫn còn dính máu tươi.
Đột nhiên Noam tỉnh táo lại khỏi cơn giận dữ của trận chiến, gã chợt nhớ ra một thứ quan trọng, một thứ quan trọng hơn trận chiến trước mắt rất nhiều.
Đảo mắt quanh, gã tìm thấy chiếc vali, sau cú đập khiến mặt đất rung chuyển của Bologo, nó đã bay đến gần cái xác của ác ma.
Noam ngay lập tức ném dây xích ra và cố móc chiếc vali lại, nhưng một vài con dao ném bay lướt đến và đánh văng sợi dây xích.
Không dừng lại, gã đứng dậy chạy về phía chiếc vali, nhưng đúng lúc này, một sợi dây móc bắn ra từ trong bóng tối, móc cực chuẩn vào chiếc vali và nhanh chóng kéo nó về.
Nhìn về hướng chiếc vali bị kéo về, Bologo đang đứng trong bóng tối, một tay cầm súng bắn móc và tay kia cầm chiếc vali.
“Thứ này có vẻ quan trọng.”
Anh nói. Bologo vẫn đeo mặt nạ lột từ ác ma trên mặt, sau hốc mắt nứt toác là ngọn lửa ma quái màu xanh lam đang lập lòe.
“Ngươi mở ra thì biết.”
Noam vẫn hết sức bình tĩnh, không biết đang âm mưu gì trong lòng.
“Ồ?”
Bologo có vẻ rất thích thú. Anh buông khẩu súng bắn móc ra rồi để mặc nó rơi xuống đất, nhưng đúng sắp sửa mở vali thì anh bỗng dừng lại, quay sang nhìn Noam với vẻ giễu cợt.
“Cũng đều là hòn đá triết gia cả, không có nghĩa lý gì.”
Anh nói, rồi ném chiếc vali xuống, sau đó cầm con dao gấp và cây búa xung chấn lại lên tay.
Hai người mặt đối mặt như những hiệp sĩ quyết đấu thời cổ đại, cưỡi ngựa và giương cao ngọn giáo.
Noam siết chặt sợi dây xích và con dao ném trong tay, phía trên đó còn dính đầy máu của gã. Máu của Noam như là một loại axit mạnh nào đó, không ngừng ăn mòn bề mặt kim loại, nhưng tất cả những thứ này đã bị che khuất bởi lớp bụi mịt mù, Bologo không thể nhìn thấy chúng.
Bologo hạ tay xuống với dáng vẻ ung dung, như thể anh đã biết kết quả của trận chiến ngay từ đầu, mọi thứ anh làm bây giờ chỉ là tận hưởng khoảnh khắc vật lộn trước khi chết của kẻ địch mà thôi.
Một giây, hai giây...
Vào một khoảnh khắc nào đó, khi mà không còn chịu nổi sự kích động, cả hai đã hành động, thúc ngựa phi nước đại và giương ngọn giáo của mình ra.
Bologo sải bước nhanh như gió. Không hề có bất kỳ âm mưu hay thủ đoạn nào, anh lao thẳng, trực diện về phía Noam. Còn Noam thì vung con dao ném và sợi dây xích lên để cố gắng ngăn Bologo lại bằng mọi cách.
Sợi dây xích như hóa thành một con rắn bạc nhảy múa, đập mạnh lên mặt đất và vách tường. Những xác chết vương vãi xung quanh cũng bị nó quất thành những mảnh vụn đẫm máu. Tuy nhiên, dù vung thế nào đi chăng nữa thì nó cũng không thể chạm vào hình bóng của Bologo, anh luồn lách và tiến lên như một bóng ma.
Vung con dao gấp, kéo lê nó dọc theo sợi xích sắt. Từng tia lửa chói mắt tóe ra, khiến Bologo trông như đang cưỡi sao băng mà tới.
Trong vũ điệu chết chóc của con rắn bạc này, những con dao ném âm thầm bay tới. Bologo đã nhận ra sự tồn tại của chúng, nhưng giống như Noam, Bologo cũng không quá để tâm đến chúng.
Anh sở hữu "Ban ân", khả năng trở về từ cõi chết đáng sợ đó.
Khả năng tự chữa lành mạnh mẽ này đủ để Bologo đối phó với hầu hết các vết thương không gây chết người. Ngoài ra, ở đây còn có xác ác ma rải rác khắp nơi, chúng đang không ngừng cung cấp một lượng mảnh vụn linh hồn ổn định cho Bologo.
Bologo né được hầu hết những con dao ném này, nhưng ngay khi đến gần Noam, cuối cùng cũng có một con xẹt qua và cứa vào ngón trỏ của Bologo.
Có thể thấy rõ thứ gì đó bắt đầu lan ra dọc theo vết thương, mạch máu chuyển từ đỏ sang đen kịt, sau đó mất đi toàn bộ cảm giác ở đó.
Như một bản năng, Bologo xoay người, di chuyển, từ bỏ công kích nhắm vào Noam, đồng thời, con dao gấp cắt đứt ngón trỏ đang dần trở nên đen ngòm, rồi nhanh chóng né ra, tránh khỏi con rắn bạc đẫm máu đang cuốn đến. Bologo lại quay về trong bóng tối một lần nữa.
Cuộc chạm trán cứ thế mà kết thúc, Bologo và Noam giữ một khoảng cách an toàn. Khoảng cách này tình cờ lại đúng là nơi xa nhất sợi dây xích có thể vươn tới.
Anh đặt con dao gấp xuống đất, giơ tay lên để nhìn vào vị trí ngón tay bị đứt lìa. Máu đỏ tươi, không bị nhiễm độc.
“Đây chính là 'năng lượng bí mật' của ngươi?”
Sau vài lần giao tranh, Bologo cuối cùng cũng đã thử ra lá bài tẩy của Noam. Anh thì thầm:
“Máu và kịch độc...”
Thấy vậy, Noam cũng thẳng thắn thừa nhận. Gã rút sợi dây xích lại, cắm con dao găm vào thắt lưng và dùng lòng bàn tay dính đầy máu vuốt quanh sợi dây xích, miễn sao cho máu dính đều lên từng ngóc ngách trên đó.
“Trong truyền thuyết, máu rồng có thể khiến loài người trở nên mạnh mẽ, nhưng nó cũng ẩn chứa chất kịch độc.”
Noam thản nhiên nói. Sau đó "ma trận giả kim" trên người gã bùng sáng, rồi máu bị bôi trên sợi dây xích lập tức sôi trào, nổi lên từng bọt khí tinh mịn trên đó, sau đó vỡ tan.
Năng lượng bí mật Máu Rồng.
Đây mới là "năng lượng bí mật" của Noam, máu trong cơ thể gã sẽ chuyển hóa thành "máu rồng" cực độc, còn chuyện thể chất được tăng cường chỉ là một phần sức mạnh của "Máu Rồng" mà thôi.
Sợi dây xích như bị ngâm trong chất kịch độc. Bologo quá hiểu về thứ chất độc chết người đó – vỏn vẹn chỉ bị cứa nhẹ qua thôi mà ngón trỏ đã đen ngòm.
“Vậy… đó là tất cả?”
Bologo hỏi với vẻ hơi thất vọng.
Anh nâng tay trái lên và cắn chặt con dao gấp vào trong miệng, trông như Sói Ngoạm Dao.
Tay phải thả xuống, nắm chặt búa xung chấn, cong người.
Bologo có thể nhìn thấy những mảnh vụn màu xanh lam đó đang lượn quanh cơ thể mỉnh, và khi chúng hòa vào trong đó, sức mạnh của Bologo cũng tăng lên từng nấc.
Linh hồn quyết định thể xác.
Với việc lấp đầy mảnh vụn linh hồn, nó như có thể tạm thời tăng cường, gia tăng sức mạnh của bản thân.
Lao ra khỏi bóng tối.
Noam thấy một vệt xanh lao tới. Gã dùng sức vung sợi dây xích lên, con rắn bạc kịch độc ngoạm về phía Bologo. Chỉ cần quất trúng Bologo thôi, chất độc sẽ chạy dọc khắp cơ thể Bologo theo miệng vết thương. Chỉ cần trúng đúng một cú là Noam có thể giành chiến thắng.
Con rắn bạc vẽ ra một đường cong uốn lượn, ngoạm thẳng vào Bologo từ một phía. Nhưng tốc độ của anh đột nhiên tăng mạnh, con rắn bạc chỉ ngoạm trúng vào không khí, nó quay đầu lại và lao về phía Bologo lần nữa.
Sợi dây xích múa lượn quanh Bologo, anh đã không còn chỗ trốn, nhưng cũng không cần phải trốn, Bologo duỗi tay trái ra kẹp sợi dây xích lại, sau đó siết chặt, bóp chết vũ điệu điên cuồng của con rắn bạc.
Trúng đích!
Trong mắt Noam lóe lên vẻ vui mừng. <i>Cơ thể của hắn dù sao cũng chỉ là một người thường, một khi sợi dây xích quất mạnh trúng thì ma sát có thể dễ dàng xé rách da thịt, chất kịch độc sẽ tràn vào qua lòng bàn tay hắn trong nháy mắt.</i>
Chỉ trong vòng vài giây, Bologo đã mất đi toàn bộ cảm giác ở bàn tay trái của mình, cứ như thể nó đã biến thành một cục đá. Thực tế cũng diễn ra đúng như vậy, màu đỏ trên lòng bàn tay đã biến mất, nó đã chuyển sang màu xám đen kỳ dị, nhưng Bologo vẫn tóm chặt lấy sợi dây xích, khiến con rắn bạc cực độc trở nên vô dụng.
Cách thức tấn công tầm xa duy nhất của Noam đã bị kiềm chế. Gã biết điều này, nhưng gã cũng biết rằng chất độc sẽ sớm chạy dọc theo lòng bàn tay Bologo đến cánh tay, rồi thậm chí là toàn bộ cơ thể.
"Máu Rồng" có thể gây tê liệt thần kinh, đó là lý do tại sao Noam có khả năng kiềm chế những ác ma này. Chúng đều bị "Máu Rồng" gây tê liệt và biến thành một đám cừu non đợi bị làm thịt, chẳng bao lâu nữa Bologo cũng sẽ trở thành một trong số đó.
Tiếng xương bị chém đứt vang lên.
Noam đờ đẫn nhìn cảnh tượng trước mặt này với vẻ hoài nghi.
Với cái giá phải trả là hy sinh tay trái của mình, Bologo đã hạn chế tầm di chuyển của sợi dây xích mà chỉ khiến phần bị ảnh hưởng bởi chất độc là tay trái của mình. Khi tiến đến trước Noam, anh nắm chặt con dao gấp và chặt vào bàn tay trái đã trở nên đen ngòm kia.
Bàn tay bị chém đứt, và thế là sợi dây xích cũng lấy lại được tự do. Bologo dùng cách này để chặn chất kịch độc đang lan tràn, đồng thời nhảy lên cao và vung cây búa xung chấn lên. Cái bóng đen kịt phủ lấy Noam.
Đơn giản và dứt khoát, không chút do dự, như thể thứ mà Bologo chém đứt không phải là lòng bàn tay của chính anh mà chỉ là một gánh nặng nào đó cản trở việc anh giết chết kẻ địch.
Trong cặp đồng tử xanh biếc sáng rực chỉ còn lại sự tĩnh lặng của mùa đông.
“Đã đến lúc đọc phán quyết! Noam!”
Bologo dõng dạc tuyên bố.
Noam gầm lên và rút con dao găm ra. Gã vung sợi dây xích lên cố gắng phản công lại lần cuối, nhưng trong thâm tâm gã biết rằng mình đã thua rồi. Bologo đã ở quá gần, cây búa xung chấn rung trời chuyển đất kia đã được giơ lên cao từ lâu.
Âm thanh của sự phẫn nộ xuyên thủng bóng tối.
“Trừng phạt, trừng phạt! Kẻ đáng bị trừng phạt sẽ bị trừng phạt!”
Trông như là sự trừng phạt của Thần đang buông xuống, hay như tiếng gõ của quan tòa khi kết tội.
Đập vỡ dây xích, chém nát dao găm, nện máu thịt thành thành một đống bầy nhầy, gõ xương cốt ra thành vô số mảnh.
Lời cuối cùng.