Trời đã về khuya, ánh sáng của thành phố đã yếu đi rất nhiều. Xung quanh chìm trong bóng tối, chỉ có đèn đường vẫn cháy như một ngọn đuốc. Nhưng ở nơi phồn hoa nhất trong thành phố này, ánh đèn vẫn còn đó, người đến người đi, như thể nơi này không bị ràng buộc bởi ngày và đêm.
- Anh ăn ngon lành quá nhỉ.
Biểu cảm của Bologo có hơi phức tạp. Đối diện với anh là một nửa con gà rán, hai chiếc bánh mì kẹp thịt bò, khoai tây chiên và khoai tây nghiền trên bàn.
Trên cái đĩa trước mặt anh chỉ có một chiếc sandwich kèm với trứng rán và thịt xông khói, cộng thêm một ly nước cam.
Bologo là một người sống rất kỷ luật. Anh cho rằng không nên ăn quá nhiều vào buổi tối, đặc biệt là đồ ăn nhiều dầu mỡ, và kể cả khi có buông thả thì anh cũng chỉ uống một chút rượu mà thôi.
- Làm việc tốn rất nhiều thể lực.
Palmer nói rồi nhét cái đùi gà vào miệng. Không biết cấu tạo khoang miệng của thằng cha này ra sao mà một cái đùi gà to như vậy nhét vào xong rút ra chỉ còn đúng cái xương.
Palmer nhai bẹp bẹp, ợ một cái, sau đó tiếp tục ăn, ăn như gió cuốn. Sau khi ăn xong Palmer vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn nên nhìn trộm sang bánh sandwich của Bologo.
- Thêm một cái sandwich nữa, làm ơn.
Bologo bất lực giơ tay lên và gọi thêm một cái cho cộng sự của mình.
Vào nửa đêm, nhiều nhà hàng ở Opus đã đóng cửa, nhưng quận Hiệp Định là một ngoại lệ. Là nơi phồn hoa nhất của Opus, nhiều cửa hàng ở đây mở cửa 24/24.
Sau khi lau sạch vết bẩn trên người và thay quần áo ở Cục Trật tự, cả hai đến đây để ăn đêm.
- Hô hô, cảm ơn quý ông Lazarus hào phóng!
Palmer ca ngợi, rồi xiên cái sandwich ra khỏi đĩa của Bologo. Bologo mặt vô cảm.
- Này, anh có thực sự là người thừa kế của nhà Krex không đấy? Đi ăn đêm cũng phải để tôi mời?
- Gia tộc lớn cũng có con cháu nghèo khổ, đúng không?
Palmer đang nhai thứ gì đó trong miệng nên giọng bị ngắt quãng.
- Nhưng anh không phải là người thừa kế gì đó sao? Dù gì thì cũng không thể tính là nghèo khổ à?
- Cương với người trong nhà sẽ khổ vậy đấy, mặc dù có có tên có tuổi nhưng chẳng có một thứ gì thực chất. Sinh hoạt đều phải tự do bản thân lo.
Palmer bị nghẹn trong lúc nhai ngấu nghiến, đang vươn tay định lấy ly nước cam thì mới phát hiện mình đã uống hết. Bologo thấy thế chỉ có thể bất lực thở dài, đẩy ly nước cam của mình qua. Sau đó trước mặt Bologo trống trơn, một món ăn cũng chẳng có.
- Thưa ngài, sandwich của ngài.
Đúng lúc này, người phục vụ đến và đặt chiếc sandwich vốn được gọi thêm cho Palmer xuống trước mặt Bologo.
- Làm ơn cho thêm một ly nước cam nữa.
Bologo nói.
- Ha, đã sống lại.
Palmer ngả người ra ghế, xoa bụng, trong lúc đó thì Bologo lặng lẽ cầm chiếc sandwich của mình lên và ăn.
- Nói mới nhớ, Palmer, nếu nhà Krex là cổ đông của Cục Trật tự thì có thể ảnh hưởng đến quyết định của Cục Trật tự hay không?
Bologo nhớ những gì Palmer đã nói nên rất tò mò về chuyện này.
- Tôi không chắc lắm. Cục Trật tự hoạt động độc lập. Nó giống với một liên minh hơn, một liên minh được gọi là Cục Trật tự, hợp nhất sáu người sáng lập cũng như những hội kín sẵn sàng tham gia… Khá giống với Liên minh Rhine.
Palmer uể oải nói, rồi chỉ tay lên trời:
- Mấy chuyện kiểu này chỉ có cấp cao mới biết? Chẳng hạn như 'Phòng Ra Quyết Định'? Nhắc đến nó, tôi đi làm lâu như vậy rồi mà chưa từng đến 'Phòng Ra Quyết Định' lần nào, cú như thể cái nơi ma quái ấy không hề tồn tại.
- Vậy anh đã từng gặp cục trưởng bao giờ chưa?
Bologo lại hỏi.
- Chưa, nhưng tôi đã từng gặp phó cục trưởng.
Palmer đáp:
-Tôi cũng từng có nghi vấn này, nhưng nghe những người khác nói, các cục trưởng từ trước đến giờ rất ít khi ra mặt, phần lớn thời gian đều chỉ làm việc trong 'Phòng Ra Quyết Định'. 'Phòng Ra Quyết Định' là đầu não của Cục Trật tự nên được giữ bí mật rất nghiêm ngặt, ngay đến phần đa các bộ trưởng còn không biết tình hình cụ thể của nó.
- Chúng ta chỉ có thể được 'Phòng Ra Quyết Định' gọi chứ không thể chủ động đến 'Phòng Ra Quyết Định'.
- Nghe có vẻ rất bí ẩn.
Bologo nói.
- Cục Trật tự là như thế,
- Trật tự, biết những gì anh nên biết, không biết những gì anh không nên biết.
- Vậy biểu tượng của Cục Trật tự bắt nguồn từ sáu gia tộc sáng lập các anh?
Bologo hỏi lại.
Sợi dây xích và thanh kiếm, sáu thanh kiếm đan chéo, tương ứng chính xác với sáu gia tộc sáng lập. Bologo không cho rằng đó là sự trùng hợp.
- Sáu gia tộc, sáu hội kín, và sáu học phái năng lượng bí mật.
Palmer thản nhiên nói.
- Không sai, đúng là như vậy. Mỗi một thanh kiếm đại diện cho một hội kín, và hội kín đó sẽ đạt đến một cực hạn nhất định của một học phái nào đó. Nhà Krex bọn tôi là cực hạn của 'Học phái Thống Ngự', người ta nói rằng việc gió không bao giờ ngừng thổi ở cao nguyên Nguồn Gió là do nhà Krex gây ra, nhưng thực hư ra sao thì tôi cũng không rõ.
- Mặc dù tôi là người thừa kế, nhưng tôi vẫn chưa thực sự thừa kế tất cả những thứ này, hiểu không?
Khi một Học phái nào đó đạt đến cực hạn... Hình tượng của Cyrin Kogardel không khỏi hiện lên trong đầu Bologo, kẻ gọi là "Người Vinh Quang" ấy chính là cực hạn.
Nếu như "Người Đăng Quang" không tồn tại trên thế giới này.
Bologo mỉm cười bất đắc dĩ. Cũng chỉ có lúc này anh mới ý thức được thằng cha trước trước mặt này có xuất thân vô cùng cao quý và huy hoàng.
Palmer thản nhiên nhặt những miếng khoai tây chiên còn sót lại, nhúng vào nước sốt cà chua và nhét vào miệng với vẻ mặt tiều tụy.
Mặc dù mở cửa 24/24 nhưng giờ đã giữa đêm, quán thực ra không có nhiều người. Có người đang say sưa ngủ trong góc, có vài người tán gẫu, có người thì gói ghém một ít đồ ăn rồi tiếp tục đi tham gia vũ khúc cuồng hoan ở sàn nhảy.
Cả hai người đã ăn đêm xong và tận hưởng cảm giác yên bình sau nhiệm vụ ở thành phố vắng lặng trong đêm đen.
- Tại sao anh lại ghét gia tộc mình đến vậy?
Bologo khá tò mò. Với một xuất thân cao quý, Palmer lẽ ra sẽ có một cuộc sống hoàn toàn khác so với bây giờ, ngay cả khi anh ta có là một gã xui xẻo đi chăng nữa.
- Họ không thích tôi cưỡi xe, họ nghĩ rằng dạo chơi trên đường phố bằng một chiếc mô tô không phù hợp với thân phận của tôi.
Palmer nghiêm túc nói.
"..."
Bologo thở dài, anh hiểu đây là lý do Palmer bịa ra. [Anh ta đã không muốn nói thì mình cũng không nên ép gì cả.]
Chẳng qua anh cảm thấy mình có vẻ như không hiểu lắm về Palmer, ngoài ra cũng không biết gì sâu hơn về người cộng sự này của mình. Nhưng khi nghĩ kỹ lại thì dường như Palmer cũng không biết nhiều gì về bản thân anh.
Thực ra nhiều chuyện là như vậy, ai cũng có bí mật nho nhỏ của riêng mình, dù có vào sinh ra tử với nhau nhưng vẫn không đủ dũng cảm để nói ra những bí mật đó.
Lúc này có một đám người đẩy cửa nhà hàng đi vào, trên người nồng nặc mùi rượu, gương mặt thì lộ vẻ vui mừng. Nam nữ ai cũng ăn mặc sặc sỡ, trông như vừa đi ra từ hộp đêm bên cạnh. Nơi đó rượu có, có niềm vui bất tận, nhưng chỉ thiếu mỗi thức ăn ngon.
Họ gọi đồ ăn ở quầy lễ tân và trò chuyện rôm rả.
- Nghe nói có nhà máy bị sập ở quận Landring.
Biểu cảm của Bologo và Palmer đều trở nên méo xệch.
- Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ, cái nơi quỷ quái này chuyện nhà sập xảy ra như cơm bữa, còn nhớ 'sự cố sập mùa thu' mấy năm trước không? Khe Nứt Lớn đột nhiên sụp đổ, một khe nứt nhánh kéo dài ra, trực tiếp khiến mấy tòa nhà xung quanh sụp xuống thành một vết nứt lớn.
- Khe Nứt Lớn thực sự quá khủng khiếp, không biết liệu nó có sụp đến quận Hiệp Định này không.
- Yên tâm, người của Cục Địa chất đã khảo sát qua. Quận Hiệp Định rất an toàn.
Mọi người tán gẫu đủ mọi thứ chuyện trên đời.
- Nói mới nhớ, anh đã xem "Con Chuột Mông Lung" chưa? Đó là một vở kịch sân khấu mà một người bạn làm phóng viên của tôi đã đi xem hôm nay. Sau khi xem xong anh ta định đi ăn cùng chúng ta, nhưng cuối cùng lại nói là đã bị xúc động nên muốn về nhà để suy ngẫm nhân sinh.
- Tôi đã từng nghe nói, có chuyện gì thế, tiết mục xuất sắc lắm à?
- Không biết, dù gì thì nghe có vẻ khá ổn.
Cuộc trò chuyện đã thu hút sự chú ý của Bologo. Một trong những tiếc nuối lớn nhất của anh hôm nay là không thể đến xem "Con Chuột Mông Lung", đúng là phí phạm lòng tốt của Kodling.
Nhưng không sao cả, sẽ có thời gian để xem nó trong tương lai.
- Tôi đi tính tiền.
Bologo đứng lên nói.
Nói anh mới nhớ hôm nay sẽ được phát tiền lương. Theo Jeffrey thì hàng tháng Bộ phận Thực Địa sẽ trả một mức lương cố định nhất định, ngoài mức lương cố định còn có những thứ tương tự như tiền thưởng, mỗi một lần ra ngoài thực hiện nhiệm vụ thì sẽ được thưởng tùy theo độ khó của nhiệm vụ.
Hôm nay là ngày giàu nhất kể từ khi Bologo ra tù.
Cả hai chuẩn bị bước ra khỏi nhà hàng thì một nhóm người khác đi ngang qua trên phố khiến Bologo rất ngạc nhiên.
Ở quận Shenbei thì về cơ bản có rất ít người sống về đêm, nhưng trong quận Hiệp Định thì sẽ có rất nhiều đám đông cuồng hoan ở mọi xó xỉnh.
Mùi rượu nồng nặc và mùi nước hoa xộc thẳng vào mặt, kèm với với đống quần áo sặc sỡ khiến Bologo sững sờ. Nhưng không chỉ Bologo sững sờ mà cả Palmer cũng sững sờ tại chỗ.
Lúc này, một nhóm người mẫu đang tiến về phía họ. Những người phụ nữ ăn mặc gợi cảm, tôn lên đường cong yêu kiều trên cơ thể hệt như những bông hoa, khi đi chung với nhau thì tạo thành một đóa hoa khổng lồ.
Nhưng điều khiến hai người thực sự sốc không phải là hình ảnh đẹp đẽ giữa đêm khuya này mà là anh chàng đào hoa đứng ngày giữa.
- Cái gì đây, người anh em này.
Palmer kêu to.
Người đàn ông đó rất cường tráng, có mái tóc dài màu vàng óng, khuôn mặt điển trai và nụ cười quyến rũ. Sau đó, hắn phát hiện ra Bologo và Palmer nên lộ rõ vẻ vui mừng trên mặt.
- Yo! Bologo! Palmer.
Sore bước ra khỏi đóa hoa lộng lẫy và ôm chầm lấy hai người. Cả hai cố gắng vùng vẫy nhưng sức lực của cái gã này quá lớn, cộng thêm rượu và nước hoa quyện với mùi hương nam tính nồng nặc khiến hai người gần như ngạt thở.
Bologo liếc qua khóe mắt thì thấy rõ ràng đóa hoa của Sore đang rất không vui. Xem ra cái cách Sore đối với mấy cô nàng không hề nhiệt tình như khi đối với hai người bọn họ.
- Thật tình cờ, có muốn đi vui chơi với bọn tôi không?
Sore mời luôn cả hai.
- Đương nhiên...
- Không được, hôm nay bọn tôi rất mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi."
Bologo ngắt lời của Palmer để từ chối.
Mặc dù Palmer rất tức giận nhưng lại bị ánh mắt lạnh như băng kia của Bologo nhìn chằm chằm vào nên đành phải nghe theo.
- Vậy à, thế thì tiếc quá. Nếu có cơ hội nhớ tới chơi nha!
Sore vỗ mạnh vào bả vai của hai người. Ý của hắn là câu lạc bộ Kẻ Bất Tử.
Sau khi bước về, Sore đi về phía một quán ăn đêm khác cùng với vô số bông hoa tươi của mình. Bologo thậm chí còn có thể nghe thấy cuộc đối thoại của họ.
- Lát nữa có muốn đến nhà tôi không? Bạn cùng phòng của tôi chỉ là một con mèo tên Weil. Nó còn biết lộn mèo nữa cơ.