So với những cuốn nhật ký khác thì cuốn nhật ký này gần như rất mới. Có thể thấy Adele rất thích từng trang ký ức này, bởi sau bao năm nó vẫn được bảo quản rất tốt.
Lật trang đầu tiên, ngày tháng trên đó chỉ là một năm trước. Đây là cuốn nhật ký cuối cùng đã đồng hành với Adele đến cuối cuộc đời.
Sau khi bước vào tuổi xế chiều, Adele hiển nhiên không còn sức để viết nhật ký nữa. Về cơ bản thì bà chỉ ghi nó vài ngày một lần, cuộc sống của bà cũng trở nên đơn điệu và yên bình.
"Tôi chợt nhận ra cuộc sống đơn điệu này cứ lặp đi lặp lại, không chút thăng trầm tựa biển lặng, lặng yên cho đến chết."
Adele viết trong nhật ký rằng cuộc sống của bà như đã mất đi cảm xúc, rồi dần dần, nó chẳng khác nào đang kéo dài hơi tàn.
"Tôi cảm thấy mình như đang chờ chết... Ngẫm lại, tôi đã già rồi, đã trải qua những gì nên trải qua, đã làm những gì nên làm. Bây giờ tôi nên nằm ở trên giường và chờ đợi cái chết mới đúng."
Khi viết những trang này, Adele thường đề cập đến cái chết. Tuy nhiên Bologo không cảm thấy bất kỳ nỗi sợ hãi từ những dòng chữ trên đó mà là một sự thanh thản.
Adele hệt như một chiến binh đã chiến đấu vô cùng dũng cảm suốt cuộc đơi, giờ đã đến lúc cái chết phán xét cuộc đời của bà.
"Đôi khi tôi tự hỏi làm thế quái nào mà tôi lại trở nên như thế này?
Sự kỳ diệu của cuộc sống là thế. Ta đắm chìm trong nó lúc nào không hay, khi nhìn lại mới ngỡ ngàng nhận ra mình đã trở thành một con người hoàn toàn khác."
Ngay cả khi đã về già, nét chữ của Adele vẫn ngay ngắn, tư tưởng vẫn rõ ràng và không hề lú lẫn.
"Tôi nghĩ chắc là do bố mẹ mình. Đến giờ tôii đã không nhớ nổi hình dáng của họ nữa, nhưng kỳ lạ thay, tôi vẫn nhớ cảnh tượng cuối cùng khi ấy.
Tôi nhớ các bác sĩ đã kéo rèm của giường lên, tấm gạc trắng mờ ảo ngăn cách hai bên. Tất cả những gì tôi có thể nhìn thấy là dáng lưng gù của họ bị hành hạ bởi ốm đau. Họ vừa xin lỗi tôi vừa khóc.
Lúc đó tôi chẳng thể hiểu nổi tại sao họ lại khóc hay xin lỗi mình, tuy nhiên chẳng bao lâu sau cả hai đều qua đời.
Dường như tôi đã hiểu.
Tôi chán ghét đau khổ, căm hận đau khổ, nhưng tôi lại chẳng thể dừng nó lại. Mặc dù vậy tôi nghĩ tôi có thể giúp những người khác thoát khỏi sự đau khổ của họ.
Giống như cách các nữ tu đã giúp đỡ tôi, mọi người thường nói tôi là một đứa trẻ lớn lên trong tiệc thánh, rằng tôi đã được thần ban phước, rằng tôi nên lan tỏa phước lành này cho những người đang phải chịu khổ đau khác."
Bà chưa bao giờ hoài nghi chính mình. Từ xưa đến nay Adele chưa từng rơi vào cơn mê, hiện giờ bà đang nhìn lại cả đời mình mà thôi.
"Tôi đã làm những gì mình muốn làm, trở thành người mà tôi muốn trở thành. Tôi còn có rất nhiều con và chúng sẽ thay tôi tiếp tục lan truyền phước lành này.
Tôi nghĩ mình rất hạnh phúc."
Sau trang này, một thời gian dài Adele không viết nhật ký. Trông bà như sắp chết thật rồi, những lời này chỉ là lời xưng tội cuối cùng trong đời mà thôi.
Nếu như lời tuyên bố này là phần cuối trong cuốn tự truyện dài dằng dặc của bà thì Bologo cảm thấy không hề tệ chút nào.
Anh tiếp tục lật trang. Dựa theo ngày tháng thì Adele cầm bút trở lại sau một tháng và viết một trang mới.
"Thần ơi, người không thể tin được con đã gặp ai đâu."
Chữ viết của Adele hiếm khi mất kiểm soát. Chúng như có linh hồn, hét lên trên mặt giấy.
"Con đã nhìn thấy anh ấy, Bologo Lazarus, hệt như lần cuối con nhìn thấy anh ấy.
Trời ạ, con đang nghĩ cái quái gì vậy, cái quái gì đang xảy ra thế? Con... thế mà lại đưa anh ấy về nhà."
Trong khoảnh khắc này, Adele như trẻ lại, đứng đối diện với Bologo, ôm đầu ngồi xổm trong góc và lớn tiếng than phiền.
Biểu cảm của Bologo trở nên phức tạp, khóe miệng anh không khỏi nhếch lên, cuối cùng bật cười thành tiếng.
Lúc gặp Adele sau khi ra tù, tâm trạng của Bologo vô cùng bất an vì sợ cú sốc mà anh mang lại sẽ khiến bà lão này hoảng sợ. Thế nhưng kết quả là bà ấy cứ thế mà bình thản đón nhận.
Ban đầu, Bologo vốn tưởng do là một tín đồ nên Adele mới có thể bình tĩnh tiếp nhận mình như thế. Lúc ấy anh còn cảm thấy kính sợ sâu sắc đối với Adele. Thế nhưng thực ra là bà lão này đã quá già, thần kinh hơi đơ nên đến cả cảm xúc cũng không thể biểu lộ ra được.
Những ngày sau đó, Adele viết nhật ký thường xuyên hơn, không đề cập đến cái chết và sự yên bình mà là mấy chuyện vặt vãnh linh tinh.
[Mình hệt như một con cá trê chui vào một đám cá mòi, biến cuộc sống của Adele trở nên hỗn loạn và phá vỡ sự yên bình tràn ngập chết chóc này.]
"Bologo Lazarus thân mến."
Đột nhiên, trang nhật ký bắt đầu bằng tên của Bologo. Như thể đây không còn là nhật ký nữa mà là một bức thư gửi cho Bologo.
"Như anh đã thấy, đây là một đời của tôi, Adele Doveland."
Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng anh. Bologo không thể giải thích được cảm giác này. Anh muốn quay đi chỗ khác nhưng những dòng chữ này hệt như có ma thuật, trói chặt mắt anh khiến anh không thể thoát ra.
"Tại đây, tôi đã cho anh xem tất cả những gì mình có.
Tốt bụng, lãnh đạm, nhân từ, chết lặng, ngây thơ, tự do, đáng thương và đáng yêu, tất cả, tất cả mọi thứ."
Như thể có một đôi bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy đầu của anh. Anh yếu ớt giãy dụa, chỉ có thể tiếp tục đọc những dòng chữ này với đôi mắt rưng rưng.
"Bologo, đôi khi tôi tự hỏi những gì các nữ tu nói có đúng không? Họ nói tôi lớn lên trong tiệc thánh, là một đứa trẻ được thần ban phước. Nhưng khi nhìn lại những gì mình đã trải qua thì tôi cảm thấy dường như bản thân không phải được ban phước mà đôi khi giống với một lời nguyền hơn.
Tôi đã chứng kiến rất nhiều nỗi đau khổ. Tôi đã cố gắng hết sức để kéo mọi người ra khỏi vũng lầy, nhưng ngay sau đó tôi lại thấy càng nhiều người mắc kẹt vào trong đó hơn.
Như thể mọi việc tôi làm đều vô ích, dù cố gắng thế nào thì tôi vẫn không thể xóa bỏ được nỗi đau khổ trên đời. Mỗi khi đêm đến, tôi thường không thể chợp nổi mắt bởi nỗi thống khổ này. Tuy nhiên mọi cố gắng của tôi đều là thật, thực sự đã có những người đã được tôi cứu vớt.
Bị mắc kẹt trong bàng hoàng, nửa vời.
Thời gian dần trôi qua, tôi không còn suy nghĩ về những thứ quá xa vời nữa. Tôi dồn hết sức lực vào những thứ ở ngay trước mắt, để giúp những người mà tôi có thể chạm tới. Họ chính là sự tiếp nối của tôi. Dù tôi có bất lực hay chết đi, sẽ luôn có một người giữ cho nó được tiếp tục."
Adele như đang ngồi bên cạnh Bologo, nhẹ nhàng kể cho anh nghe một câu chuyện xưa cũ.
"Bologo, tôi đã làm những gì mình muốn làm, trở thành người mà tôi muốn trở thành và đã sống một cuộc đời hạnh phúc.
Sau đó, tôi nghĩ rằng mình đã sẵn sàng cho cái chết, nằm yên bình trên giường, nhắm mắt đầy mãn nguyện và không còn mong đợi ánh mặt trời của ngày hôm sau.
Nhưng mỗi ngày, mỗi đêm, tôi đều thức giấc. Đôi khi tôi than thở, tại sao thần không để tôi chết đi? Tôi già rồi, đầu óc lờ đờ, xương xẩu yếu ớt, thậm chí có lúc còn không thể tự chăm sóc bản thân.
Tại sao tôi phải tiếp tục cuộc sống khổ hạnh nơi trần thế này thay vì đến vương quốc thiên đàng?
Tôi đã từng nghi ngờ điều đó cho đến ngày hôm ấy, khi mà tôi biết tin anh còn sống, khi tôi nhìn thấy anh trên đường phố Opus..."
Giọng Adele vừa mừng vừa sợ, nhưng vẫn nhẹ nhàng như xưa.
"Tôi không thể tin nổi vào mắt mình. Cứ như thể thời gian bị đóng băng, đảo ngược, mọi thứ giống hệt như lúc ta chia tay.
Tôi thấy anh đang đứng trên đường với nỗi hoang mang, kèm theo sự mệt mỏi và u ám trong mắt. Như thể có một ý chí tà ác nào đó đã giáng mọi đau khổ xuống anh, nó muốn vặn vẹo tâm trí và biến anh thành một con quái vật khát máu.
Nhưng anh đã vượt qua tất cả những điều này. Anh không chịu thỏa hiệp, chần chừ trên bờ vực giữa “con” và “người”. Nhưng tôi biết anh sắp không chịu nổi nữa, vực thẳm đang ở ngay phía sau anh, chỉ lùi lại một chút thôi là vạn kiếp bất phục.
Trong khoảnh khắc ấy tôi chợt hiểu ra, Bologo.
Tôi hiểu tại sao thần lại bắt mình sống chật vật cho đến ngày hôm nay, và tôi cũng nhận ra tất cả những thử thách và gian truân trong cuộc sống cũng dành cho giây phút này.
Vì anh.
Để cứu anh, một con cừu non lạc lối thoát ra khỏi khổ đau."
Bologo im lặng nhìn những dòng chữ trong cuốn nhật ký này. Tâm trí anh đã trống rỗng, dường như mọi suy nghĩ của anh đã bị trút bỏ, chỉ còn lại cảm giác đờ đẫn và tê dại.
"Tôi thấy mình như một người thầy, dạy cho anh tất cả những gì mình biết. Và khi tôi không còn gì để dạy anh nữa thì đó chính là lúc ta chia tay nhau.
Không sao cả, đó là số phận của người thầy khi học sinh không còn cần đến họ nữa.
Tôi không biết anh đã trải qua những chuyện gì, nhưng thế nào đi chăng nữa thì nó chỉ là quá khứ, anh chỉ cần tập trung vào hiện tại là được. Tôi cũng có thể cảm nhận được anh hẳn sẽ sống lâu hơn tôi, thậm chí là bất tử.
Haizz... thực sự rất muốn hỏi anh về chuyện những năm qua. Nhưng khi ngẫm lại là hiểu, chắc toàn là những chuyện khiến người đau buồn.
Bất tử...
Nghe có vẻ tồi tệ. Khi cuộc đời kết thúc, cuối cùng tôi đã có thể tận hưởng sự yên bình trọn vẹn. Thế nhưng đối với anh thì nó lại không tồn tại. Tuy nhiên, may mà anh có thể mãi dạo bước trên thế giới này và làm bất cứ điều gì mình muốn, cho đến khi nó trở thành đúng như những gì anh mong muốn.
Vì vậy... hãy làm những gì anh muốn làm và trở thành con người anh muốn trở thành.
Chúc mừng ngày lễ Lời Thề, Bologo Lazarus."
Nhìn những dòng chữ cuối cùng, Bologo đã hiểu tại sao Lawson lại nói đó là một món quà. Một món quà mà Adele đã chuẩn bị cho abg nhân dịp lễ Lời Thề, chỉ là giờ bà không thể đích thân tặng nó cho anh được nữa.
Bologo hốt hoảng lật từng trang. Anh không ngừng cầu nguyện trong lòng, anh mong rằng đây không phải là kết thúc của câu chuyện, cho dù tất cả đã kết thúc từ rất lâu rồi.
Lật sang trang tiếp theo, một ngày tháng được viết bởi Adele. Đó là ngày ngay sau ngày lễ Lời Thề, cùng với một dòng chữ phía dưới.
"Anh được chúc phúc và được yêu thương."
Đây là món quà Adele dành cho Bologo, một cuốn nhật ký đang chờ anh viết tiếp.
Bologo đặt cuốn nhật ký sang một bên, nhìn chiếc áo len chưa hoàn thành. Anh cởi áo sơ mi ra, mặc chiếc áo len đó lên người.
Vì chưa đan xong nên nó chỉ che đến ngực Bologo, còn phần rốn thì lộ hẳn ra ngoài. Khi kết hợp với màu sắc sặc sỡ thì nó chẳng khác nào một cái váy khoét rốn lố lăng.
Nhưng Bologo lại chẳng thể cười nổi.
Cả người như mất hết sức. Bologo cảm thấy từng cái xương trong người như bị rút sạch đi, hơi ấm đến từ chiếc áo len như một ngọn lửa đang thiêu đốt cơ thể anh. Nó khiến cho người ta nhớ đến vụ thiêu sống tù nhân hàng trăm năm trước.
Đột nhiên Bologo cảm thấy rất khổ sở. Anh vốn cho rằng mình đã đủ đau khổ trong đám tang của Adele rồi, nhưng hiện giờ như thể có một mũi tên bắn lén xuyên qua thời gian và không gian, găm vào trái tim anh, đính chặt vào tường.
Cơn sóng bi thương dâng trào, nhấn chìm Bologo.