Mục lục
Món Nợ Bất Tận
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ai cũng tưởng rằng Sự sụp đổ của thành phố Thánh sẽ là dấu chấm hết cho mọi cuộc chiến, nhưng thực tế thì đó chỉ là khởi đầu của một cuộc chiến điên cuồng khác mà thôi.

Đế quốc Kogardel và Liên minh Rhine tiếp tục lấy thành phố của lời thề, Opus, làm chiến trường; lấy Người Ngưng Kết làm quân cờ để tiếp tục chém giết lẫn nhau trong bóng tối.

Nhờ quá trình nghiên cứu về "Nguồn Bí Mật" của các nhà giả kim mà năng lượng bí mật đã không ngừng tiến hoá, y như cách vũ khí đã tiến hoá trong lịch sử loài người: từ ngọn giáo làm bằng đá cho đến lợi kiếm đúc bằng sắt, thậm chí là cả những con quái vật bọc thép, vô số cỗ máy chạy bằng xăng dầu.

- Bologo, sao trông anh có vẻ hoang mang thế, bị doạ cho sợ rồi à?

Jeffrey nhìn vẻ mặt của Bologo và cười.

- Tôi cứ tưởng rằng anh sẽ thích chiến tranh, nhất là một cuộc chiến điên cuồng như vậy, đặc biệt là khi nhìn thấy cái sa bàn tinh xảo ấy trong căn phòng của anh.

Jeffrey vẫn còn nhớ rõ căn phòng của Bologo, đó là một căn phòng đơn điệu, hơi trống trải, ngoài ra có một chiếc sa bàn chiến tranh được đặt ở ngay chính giữa. Bologo thường sẽ nhìn chằm chằm vào đó rất lâu, kèm theo là tiếng nhạc rock cuồng nhiệt khiến anh trông như một vị tướng đang hăng hái xung trận.

Bologo lắc đầu và bình tĩnh trả lời:

- Chỉ là do tôi tò mò về đoạn lịch sử đó mà thôi.

Bologo đã từng là một người lính, nhưng không có nghĩa là anh rất yêu thích chiến tranh mà đơn giản chỉ bởi vì anh chỉ tò mò về đoạn lịch sử đó và bị nó thúc đẩy mà thôi.

Nghe Jeffrey kể lại, ít nhiều Bologo cũng hiểu được lý do tại sao về sau Jeffrey lại chuyển sang Bộ phận Hậu Cần.

Anh ta là một cựu binh hiếm có từng trải qua cuộc chiến bí mật giữa những Người Ngưng Kết, và sau khi biết được điều này, ánh mắt Bologo nhìn Jeffrey cũng thay đổi.

Đừng nhìn vẻ bề ngoài của Jeffrey hiền lành như vậy, chẳng qua là do năm tháng từng trải đã mài mòn hết góc cạnh của anh ta mà thôi, không ai có thể tưởng tượng nổi ông chú vui tính này đã từng có một bộ mặt như thế nào.

Y như cuộc nói chuyện phiếm lúc ban đầu, Bologo vẫn luôn tò mò năng lượng bí mật của Jeffrey có đúng như những gì anh ta nói hay không.

“Thật tệ...” Bologo thở dài, ngẩng đầu lên và nhìn lên trần nhà với đôi mắt xám xịt.

“Điên cuồng chạy đua vũ trang, hai con quái vật khổng lồ chém giết lẫn nhau, năng lượng bí mật, ác ma, ma quỷ...”

Hết điềm xấu này đến điềm xấu khác hiện lên trong đầu, Bologo nhận ra thế giới chẳng khác nào một cái thùng rác khổng lồ chứa đầy những mớ hỗn độn, mà bây giờ Bologo đã trở thành một trong số đó và đồng hành cả ngày lẫn đêm với chúng.

Chí ít...

Chí ít là Bologo sẽ không chết.

Nhưng liệu nó có thực sự tốt hay không?

Càng tìm hiểu, anh càng phát hiện năng lực "Trở Về Từ Cõi Chết" của mình có rất nhiều biện pháp để đối phó, chẳng hạn như giam vào trong ngục tối, hoặc đóng gói trong xi măng, thậm chí là giết chết hàng trăm, hàng nghìn lần trong khoảng thời gian ngắn.

[Nếu như không có sức mạnh để tự bảo vệ bản thân thì "Trở Về Từ Cõi Chết" chẳng qua chỉ biến mình thành một cái bao cát dùng được nhiều lần mà thôi.]

[Dưới sự tra tấn không ngừng nghỉ thì cái chết lại là câu trả lời hoàn hảo nhất.]

- Đừng lo lắng, thế giới này rất tệ, nhưng còn chưa tệ đến mức đó. Trong những năm qua, ta đã đạt được những bước tiến lớn trong việc nghiên cứu năng lượng bí mật, đồng thời vẫn đang cố gắng để tạo ra một 'Người Đăng Quang' trong truyền thuyết.

Jeffrey an ủi Bologo. Là một cựu binh nên Jeffrey hiểu rất rõ tình hình hiện tại:

- Chỉ cần ta có được một 'Người Đăng Quang' thì chiến tranh sẽ kết thúc.

Bologo gật đầu cái hiểu cái không, nhưng anh có thể nghe ra sự kính sợ của Jeffrey đối với 'Người Đăng Quang' - cấp bậc chỉ tồn tại trong tưởng tượng ấy. Nó là tận cùng của mọi sức mạnh, là thứ vũ khí chết chóc tuyệt đối mà chỉ cần vung lên thì cho dù là thiên quân vạn mã cũng sẽ bị xóa sổ.

- Nhưng nếu như Thanh kiếm bí mật của Đức vua là người đầu tiên đạt được cấp bậc ấy?

Bologo dội một gáo nước lạnh.

- Thì đó chính là sự huỷ diệt của chúng ta.

Jeffrey nói một cách đơn giản và dứt khoát. Anh ta có vẻ nhìn rất thoáng về chuyện này:

- Đó là lý do tại sao hai bên phải gườm nhau rất căng và không ngừng va chạm.

- Một cuộc chạy đua vũ trang điên cuồng về năng lượng bí mật để xem ai có thể đạt tới 'Người Đăng Quang' đầu tiên,

- Xem ai là người có thể phá vỡ thế cân bằng của cuộc chiến.

Jeffrey lại bổ sung:

- Nhưng có thể người chiến thắng không phải là Cục Trật tự hay Thanh kiếm bí mật của Đức vua. Trên thế giới này không thiếu những tổ chức siêu phàm khác, chỉ có điều là họ giấu sâu hơn và không dễ lộ diện mà thôi.

Bologo lộ ra ánh mắt tò mò. Thấy thế Jeffrey tiếp tục giải thích:

- Theo ghi chép, các nhà giả kim bắt đầu nghiên cứu "Nguồn Bí Mật" từ hàng trăm, hàng nghìn, thậm chí xa hơn từ nhiều năm trước, nhưng trong thời đại mà trình độ công nghệ còn thấp kém, việc nghiên cứu của họ tiến triển hết sức chậm chạp, tuy nhiên vẫn còn một số hội kín tồn tại và tiếp tục cho đến ngày nay.

- Lúc đầu, thứ sức mạnh này không được quá coi trọng, bản thân năng lượng bí mật chỉ là một 'công cụ' bắt nguồn từ 'công nghệ'. Hàng trăm năm trước, những năng lượng bí mật đó rất yếu, hầu như không thể ảnh hưởng đến thực tại.

- So với kiếm và pháo thì năng lượng bí mật khi đó chẳng khác một trò xiếc của những nghệ nhân đường phố.

Mặc dù lời nói chứa đựng vẻ khinh thường nhưng giọng điệu của Jeffrey lại rất nghiêm túc:

- Tuy nhiên, sau khi đào sâu nghiên cứu, năng lượng bí mật ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn. Kể từ đó nó mới được quan tâm trở lại. Cho đến khi Cơn Thịnh Nộ Trên Mặt Đất Cháy Xém nổ ra, chúng ta và Đế quốc Kogardel đều nhận ra rằng rất khó để các sức mạnh thông thường có thể thay đổi được cục diện trận chiến. Bởi vậy hai bên cần một thứ gì đó đột phát, một loại sức mạnh có thể dễ dàng xoay chuyển cục diện trận chiến.

- Cứ thế, quá trình quân sự hóa năng lượng bí mật được bắt đầu, cho đến sau khi thành phố Thánh sụp đổ, nó đã hoàn toàn được đưa vào trình tự và trở thành một phần của quân sự.

- Cục Trật tự thời kỳ đầu được thành lập bởi các hội kín của Liên minh Rhine. Chẳng hạn như cộng sự của anh, gia tộc Krex chính là một gia tộc Người Ngưng Kết nổi tiếng, gia tộc bọn họ đã bắt đầu nghiên cứu những thứ này từ hàng trăm năm trước. Đây là cũng là một trong những người sáng lập của Cục Trật tự.

- Với sự hỗ trợ đắc lực của Liên minh Rhine, "năng lượng bí mật" của chúng ta đã phát triển cực kỳ nhanh chóng, nhưng so với bề dày lịch sử thì Cục Trật tự vẫn còn quá non trẻ, lại còn rất nhiều hội kín không muốn gia nhập mà tồn tại độc lập với chúng ta."

- Chẳng hạn như Hội Tu sĩ Chân Lý?

Bologo nói.

Jeffrey gật đầu khẳng định.

- Đúng vậy, chúng ta vẫn luôn duy trì quan hệ thân thiện với những hội kín độc lập đó, nhưng Đế quốc Kogardel thì khác. Hoàng gia đã cưỡng chế tuyển mộ tất cả các hội kín và tiếp thu kiến thức lắng đọng qua vô số năm tháng của họ. Nhờ vậy mà tích lũy của 'Thanh kiếm bí mật của Đức vua' trên phương diện này vượt xa chúng ta.

- Và đây cũng là lý do khiến chúng ta suýt bị đánh bại bảy năm về trước. Năng lượng bí mật của Thanh kiếm bí mật của Đức vua tiến hoá nhanh hơn chúng ta nghĩ rất nhiều. Bảy năm trước, chúng đã sở hữu một sức mạnh vô cùng đáng sợ. Bảy năm về sau, chúng ta không biết liệu chúng sẽ đem đến những bất ngờ gì sau khi ngóc đầu trở lại.

Qua câu chuyện này, Bologo đã có một hiểu biết chung về tình hình hiện tại trong thế giới siêu phàm.

Hai đầu quái vật khổng lồ lấy Opus làm chiến trường để chiến đấu với nhau, và ngoài hai phe thì còn rất nhiều tổ chức bí ẩn rời rạc ở bên ngoài.

Xem ra đến hiện tại thì sức mạnh của Thanh kiếm bí mật của Đức vua mạnh hơn nhiều so với Cục Trật tự, nhưng lợi thế của Cục Trật tự là hiện đang kiểm soát Opus.

Thế nên cũng không có gì ngạc nhiên khi tất cả các nhân viên của Cục Trật tư đều được điều động. Kẻ địch cũ quay về, cảnh giác đến mấy cũng không thừa.

- Nói đến đây, Bologo, lát nữa anh có rảnh không?

Jeffrey nhớ đến điều gì nên đột nhiên hỏi.

- Không, có chuyện gì thế?

Dạo này Bologo khá rảnh rỗi.

- Tôi muốn cho anh xem một thứ... Tôi nghĩ anh có quyền được biết, đó là cơ sở cho sự tin tưởng lẫn nhau.

Jeffrey nói xong liền đứng lên, ra hiệu Bologo đi theo.

Bologo không hỏi Jeffrey thứ muốn cho mình xem là gì, nhưng từ giọng điệu của Jeffrey Bologo có thể nghe thấy sự nghiêm túc của anh ta.

Rời khỏi phòng nghỉ, rẽ trái và đi bộ vài bước, văn phòng của Lebius đã ở ngay trước mặt.

Jeffrey gõ một nhát, rồi đẩy cửa bước vào.

Lebius ngẩng đầu nhìn Jeffrey, đồng thời cũng chú ý tới Bologo đứng ở phía sau. Bologo cũng nhìn theo vào thì thấy Palmer đang ngồi đối diện với bàn.

Anh chàng này chẳng buồn để ý đến sự xuất hiện của hai người mà chỉ nhìn chằm chằm vào văn kiện điều chuyển trước mặt với vẻ mặt đầy u oán và bất bình, thậm chí còn bĩu môi.

Anh ta nhìn có vẻ khá miễn cưỡng khi gia nhâp Bộ phận Thực Địa, đặc biệt là Biệt đội hành động.

"Ban ân" của Palmer chỉ vỏn vẹn là sự may mắn mà thôi, thậm chí trong nhiều lúc thì vận may của anh ta còn biến thành vận rủi.

Làm việc ở Tổ Quạ còn đỡ, giờ chuyển sang Bộ phận Thực Địa phải giao tranh ác liệt suốt ngày chưa biết chừng lúc gặp vận rủi còn có thể ngỏm luôn.

Giờ Bologo cũng đã nhận ra sự thay đổi trong tính nết của mình. Anh là một kẻ bất tử, không có nhiều cảm xúc sâu sắc trong mấy chuyện tưởng chừng nghiêm trọng như vậy, hoặc cũng có thể Bologo đã che giấu cảm xúc của mình để tránh khỏi được đồng cảm quá nhiều.

- Có chuyện gì không?

Lebius hỏi.

- Tôi muốn dẫn Bologo đi nó, anh ấy có quyền được biết, phải không?

Jeffrey chỉ vào Bologo phía sau.

Sau khi suy tư vài giây, Lebius gật đầu, rồi giơ tay lên. Một sức mạnh nào đó đang cuộn trào, nó được gọi là Aether.

“Giấy thông hành” trong ngực Bologo bỗng hơi rung nhẹ, sau đó lập tức nằm im như cũ. Lúc này Lebius nói:

- Quyền hạn lâm thời đã được cấp, dẫn anh ta đi.

Việc này không phải để cấp phép cho Jeffrey mà là cấp phép cho Bologo.

Jeffrey vẫy tay, đóng cửa rồi rời đi.

Lebius thì cầm văn kiện lên và hỏi Palmer:

- Như vậy... trước mắt anh còn có thắc mắc gì không?

- Đây là do Ivan làm, tuyệt đối do tên khốn kia làm!

Palmer gắt gỏng gọi thẳng tên chú mình.

- Không, là tôi lựa chọn anh.

Lebius nói.

- Hả? Tại sao! Tôi còn chưa lên chiến trường bao giờ!

- Nhưng thành tích của anh rất xuất sắc. Mấy việc như này học sẽ rất nhanh.

- Không không, ta là một con nợ! Thân phận này không đáng tin cậy!

Palmer bắt đầu tìm lý do từ bản thân mình.

- Anh là thành viên của Cục Trật tự, thế là đủ rồi. Hơn nữa, Biệt đội hành động này không phân biệt đối xử với những con nợ.

Palmer im lặng mất mấy giây, sau đó cam chịu:

- Không không không, anh đã nghe nói về tỷ lệ tử vong ở Bộ phận Thực Địa chưa? Tuyệt đối không thể, tuyệt đối không thể!

- Tôi chỉ nhiệm vụ thông báo cho anh mà thôi, 'Phòng Ra Quyết Định' đã thông qua văn kiện điều chuyển đi nơi khác.

- Nhưng... nhưng 'ban ân' của tôi có thể hại chết đồng đội!

Palmer lại bắt đầu tìm lý do từ trên người mình, đôi khi vận rủi ập đến, anh ta còn không thể tự bảo vệ được bản thân chứ đừng nói đến đồng đội.

- Chuyện này thì càng không phải lo.

Tuy sắc mặt của Lebius trông rất lạnh lùng nhưng Palmer lại cảm thấy dường như anh ta đang cười đểu mình. Sau đó Lebius giơ tay chỉ chỉ về phía cửa.

- Anh đã gặp Bologo chưa, anh ta sẽ là cộng sự tương lai của anh.

- Nên?

Palmer hét lớn.

- Cộng sự của anh... sẽ không chết.

Lebius mỉm cười và nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK