Sau khi thấy Bologo đã rời khỏi, nụ cười của Vika đọng lại, rồi một nụ cười khác rạng rỡ hơn và cuồng nhiệt hơn xuất hiện trên gương mặt của anh ta. Thậm chí nó còn xen lẫn chút điên cuồng. Vika luôn tỏ ra bình tĩnh và lý trí. Khó có thể tưởng tượng được anh ta sẽ có một mặt lạ lẫm như vậy. Vừa ngâm nga một bài hát, Vika vừa tự nói với chính mình: - Quý ngài Lazarus, anh vẫn chưa chú ý kỹ đến chi tiết, thậm chí còn chưa nhận ra điều...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.