Một cước thắng gấp, mấy người đụng vào hàng ghế trước.
Bọn họ đang định nổi giận, giọng nói hoảng sợ của tài xế truyền tới: “Mấy vị trưởng lão, chúng ta bị bao vây…”
“Cái gì?”
Trưởng lão nhìn ra ngoài xe, chỉ thấy đại quân ùn ùn kéo đến.
Một lá cờ Vương đón gió tung bay.
“Cờ của vua Tây Vực!”
“Đây là cờ Vương, vua Tây Vực đích thân đến!”
Con ngươi mấy người co lại!
Mặt già nua trắng bệch!
Đám người ông Trịnh, ông Chu, ông Giang, ông Từ bị bắt, áp giải đến trước mặt vua Tây Vực.
“Quỳ xuống!”
Quát lớn.
Ông Chu tính khí nóng nảy phản kháng: “Tôi là trưởng lão của tổng hội hiệp hội võ đạo Long Quốc, dù ông là vua Tây Vực cũng không thể bắt tôi tùy ý quỳ được!”
Một lão giả sau lưng vua Tây Vực Tào Anh giơ tay giáng một cái tát xuống: “Hiệp hội võ đạo? Thứ rác rưởi gì vậy!”
Ầm!
Một luồng khí tức kinh khủng chèn ép xuống.
Hai chân ông Chu mềm nhũn, đầu gối đập xuống đất, lập tức nổ bùm.
“A…”, ông Chu đau đớn kêu gào thảm thiết.
“Các người còn không quỳ?’, con ngươi lão giả trầm xuống.
Mười mấy người ông Trịnh, ông Giang, ông Dư bị dọa cho quỳ sụp xuống đất.
Giống như chim cút, nét mặt già nua trắng bệch, nơm nớp lo sợ.
Con ngươi Tào Anh lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào đám người: “Chính các người đã giết con trai Tào Sảng của tao?”
Mọi người trố mắt nhìn nhau.
Tim co thắt!
Ông Trịnh kịp phản ứng, vội nói: “Vua Tây Vực, chúng tôi không hề ra tay giết con trai ông”.
“Thực tế chuyện này cũng không liên quan đến chúng tôi!”
Tào Anh cười lạnh: “Không liên quan đến chúng mày?”
Ông Giang giành nói trước: “Đúng vậy, chúng tôi không hề ra tay”.
“Là Diệp Bắc Minh kia làm, là Diệp Bắc Minh giết Tiểu Vương gia!”
“Chúng tôi vốn không ra tay!”
“Đúng đúng đúng, vua Tây Vực, mong ông minh xét!”
Ông Dư không ngừng dập đầu tại chỗ.
“Diệp Bắc Minh?”
Trong mắt vua Tây Vực thoáng qua vẻ kinh ngạc!
Danh Sách Chương: