Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Diệp Bắc Minh thản nhiên trả lời: “Tôi là tôi, không phải là chuyển thế của bất kỳ ai”.  

 

“Vừa rồi ông nói là mấy người bọn ông phải không? Lẽ nào còn có người khác nữa hả?”  

 

Từ Thiên nuốt nước miếng nói: “Đúng vậy, chúng tôi có bốn người, đều đã từng là thư đồng của chủ nhân”.  

 

“Sau khi chủ nhân hy sinh... bọn tôi... bọn tôi đã thay thế chủ nhân...”  

 

“Còn đi vào kho tàng của nhà họ Diệp, có người tìm được một quyển Hóa Long quyết”.  

  Advertisement

“Khi bọn tôi tranh giành với nhau đã làm mất nửa quyển”.  

 

“Thế nhưng sau đó, trong kho tàng bỗng nhiên bùng lên một luồng lực lượng kinh khủng đá văng tất cả chúng tôi ra ngoài!”  

 

“Mấy trăm nghìn năm qua, chúng tôi đều tu luyện nửa quyển Hóa Long quyết này nên mới biến thành bộ dạng Huyết Long”.  

 

“Nếu... nếu có thể vào kho tàng nhà họ Diệp lần nữa, chiếm được nửa quyển Hóa Long quyết cuối cùng!”  

  Advertisement

Từ Thiên vô cùng kích động nói tiếp: “Chắc chắn chúng tôi có thể trở thành Chân Long!”  

 

Diệp Bắc Minh khó hiểu bằng hỏi vấn đề khúc mắc trong lòng mình: “Các ông là con người, vậy cớ sao lại muốn biến thành Long tộc?”  

 

Từ Thiên trầm mặc.  

 

Mãi một lúc lâu sau ông ta mới căm hận nói: “Bởi vì huyết mạch con người quá thấp hèn!”  

 

“Một khi tiến vào thế giới Cao Võ cũng sẽ trở thành chủng tộc hèn kém nhất!”  

 

Diệp Bắc Minh bật cười: “Ông đang nói giỡn à? Nhân tộc là chủng tộc đứng đầu tất cả chủng tộc mà!”  

 

“Vậy mà ở trong miệng ông lại thành chủng tộc thấp hèn nhất sao?”  

 

Từ Thiên thông cảm nhìn Diệp Bắc Minh.  

 

Đúng vậy.  

 

Đó chính là thông cảm.  

 

Ông ta bật cười nói: “Ha ha ha ha, Diệp Bắc Minh, tuy rằng thiên phú của cậu rất nghịch thiên”.  

 

“Nhưng mà lão phu có chút thông cảm với cậu”.  

 

Diệp Bắc Minh bóp chặt yết hầu Từ Thiên: “Ông vẫn nên cảm thông chính bản thân mình đi”.  

 

“Ha ha ha ha!”  

 

Từ Thiên cười gượng gạo, tuyệt vọng nói: “Diệp Bắc Minh cậu có biết không? Nhân loại ở thế giới Cao Võ không giống với nhân loại ở thế giới Chân Võ”.  

 

“Da bọn họ trắng hơn chúng ta, máu bọn họ còn sạch hơn chúng ta nữa”.  

 

“Đến cả thiên phú tập võ của bọn họ cũng mạnh mẽ hơn chúng ta!”  

 

“Ở thế giới Cao Võ, người tu võ như tôi chẳng đáng vào đâu!”  

 

“Chúng tôi chỉ là những kẻ tồn tại ở tầng chót xã hội mà thôi!”  

 

Ông ta mỉm cười tự giễu nói tiếp: “Mà rồng lại là thần thú Thượng Cổ!”  

 

“Tôi chỉ có cách biến thành Long tộc mới có chút danh dự đáng thương trước mặt bọn họ!”  

 

Diệp Bắc Minh khinh khỉnh nói: “Đời người không có phân chia cao thấp càng không có phân chia dòng máu thuần khiết hay không!”  

 

“Chính bản thân ông tự khinh thường chính mình, vậy thì ở thế giới Cao Võ ai coi trọng ông chứ?”  

“Nếu một ngày nào đó Diệp Bắc Minh tôi đến thế giới Cao Võ, biết đâu bọn họ còn quỳ xuống thưa gọi tôi đấy!”  

 

 

Mỗi một từ thốt ra từ miệng anh đều đầy khí phách.  

 

 

Vào giờ phút ấy.  

 

 

Cả sơn cốc lặng thinh.  

 

 

Như cả trời đất giờ chỉ có mình Diệp Bắc Minh sừng sững đứng đó.  

 

 

Luồng khí thế đế vương hùng hậu vững chãi kia quét tới.  

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK