Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

 Trước mặt.  

 

Có một ngọn núi thần nổi lơ lửng giữa trời, dòng khí lưu Hỗn Độn xung quanh chậm rãi lưu động như cát chảy!  

 

Trên ngọn núi thần này có một kiến trúc trông giống một ngôi Thần miếu màu đen!  

 

Nếu Diệp Bắc Minh có mặt ở đây.  

 

Chắc chắn anh sẽ nhận ra phần khuyết thiếu của ngôi Thần miếu này giống hệt Thần miếu ở chiến trường Thái Cổ!  

 

Người đàn ông trẻ quỳ xuống dưới mặt đất: “Thưa cha, con trai xin được gặp mặt!”  

  Advertisement

“Càn Nhi, lâu lắm rồi con không tới thăm cha”.  

 

Giọng nói uy nghiêm vang lên từ tận sâu bên trong ngôi Thần miếu!  

 

Một giây sau.  

 

Không khí rung chuyển!  

 

Một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi xuất hiện!  

 

Đôi mắt của hắn ta cực kỳ già nua nhưng chỉ cần liếc mắt một cái là người bị hắn ta nhìn sẽ có cảm giác như bị rút mất thần hồn!  

 

Vạn Càn rất kích động: “Thưa cha, con trai muốn bẩm báo với cha một chuyện lớn động trời!”  

 

Vạn Trường Sinh!  

 

Phong hào Thần Đế!  

 

Vạn Trường Sinh không tỏ chút thái độ nào: “Nói”.  

 

Chỉ một chữ thôi nhưng chứa đựng vô vàn sức mạnh và sự ngang ngược!  

 

Khiến người ta cảm thấy ngạt thở!  

 

Vạn Càn vẫn quỳ y như cũ: “Thưa cha, Hoa tộc vẫn chưa bị tuyệt diệt!”  

 

“Ồ?”  

 

Có vẻ như Vạn Trường Sinh không hề ngạc nhiên chút nào!  

 

Thế nhưng, dòng khí lưu Hỗn Độn sau lưng hắn ta lại tuôn ra ngợp trời, chẳng khác nào một cơn sóng thần!  

 

Bầu trời trên đầu nhà họ Vạn hoàn toàn đổi sắc!  

 

“Thần Đế nổi giận rồi!”  

 

Vô số người quỳ rạp xuống đất, dập đầu hướng về phía ngọn núi thần: “Thần Đế bớt giận!”  

 

Vạn Càn nói liền một mạch, thuật lại những tin tức mình vừa mới nhận được.  

 

Đây là lần đầu tiên suốt triệu năm nay khuôn mặt Vạn Trường Sinh có biểu cảm: Nhíu mày!  

 

“Hoa tộc vẫn còn lại dư nghiệt ư?”  

 

Hắn ta vung tay lên, trên không trung xuất hiện mấy trăm đoạn phù văn!  

 

Vạn Càn biết cha mình đang tính toán vận khí của Hoa tộc!  

 

Ban đầu hoàn toàn u ám!  

 

Nhưng một lát sau, giữa khoảng u ám chợt vang lên một tiếng rồng gầm, một luồng sáng lóe lên!  

 

Vạn Trường Sinh sầm mặt: “Không ngờ Hoa tộc lại vẫn còn một chút hi vọng sống!”  

 

Hắn ta tiện tay dập tắt luồng sáng kia: “Ma khí? Lẽ nào Hoa tộc khôi phục được là nhờ Ma tộc?”  

 

Vạn Càn kinh ngạc!  

 

Suốt triệu năm nay, đây là lần đầu tiên biểu cảm của cha hắn ta thay đổi những hai lần chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi!  

 

“Thưa cha, con xin được san sẻ nỗi lo với cha!”  

 

“Con sẽ đích thân dẫn người đi tiêu diệt Hoa tộc. Lần này, nhất định con sẽ không chừa lại một ai sống sót!”  

 

 

Vạn Trường Sinh hờ hững lắc đầu: “Không cần!”  

 

 

Vạn Càn sững sờ: “Lẽ nào cứ để mặc cho Hoa tộc ngóc đầu dậy vậy sao?”  

 

 

Vạn Trường Sinh cười mỉa mai: “Ngay cả khi Hoa tộc ở thời kỳ đỉnh cao nhất, cha vẫn có thể tiêu diệt tất thảy!”  

 

 

“Dù cho Hoa tộc có ngóc đầu dậy một lần nữa thì cha vẫn có thể trấn áp chỉ bằng một bàn tay!”  

 

 

“Cha thật oai phong!”  

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK