Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

 

Một giây sau.  

 

Mắt Diệp Bắc Minh lóe lên ánh sáng đỏ như máu: “Đây là điềm báo cái chết của ông!”  

 

Anh vung một tay lên tóm lấy cổ tay của lão già áo xám!  

 

Một luồng sức mạnh rất lớn ập tới, lão già áo xám giật mình: “Sao có thể! Sức mạnh của tên ranh này…”  

 

Bàn tay của ông ta hoàn toàn không làm gì được Diệp Bắc Minh!  

 

“Cút!”  

 

Lão già áo xám nổi giận gầm lên một tiếng.  

 

Bàn tay còn lại đấm về phía tim của Diệp Bắc Minh!  

 

“Sức mạnh gấp mười, liệu mình có thua không?”  

 

Máu trong người Diệp Bắc Minh sôi lên, sức mạnh toàn thân dồn cả vào trong cú đấm!  

  Advertisement

Ầm!  

 

Nắm đấm của hai người va chạm với nhau chẳng khác gì một vụ nổ đầu đạn hạt nhân!  

 

Lấy nắm đấm của hai người làm trung tâm, sóng khí lan ra khắp bốn phương tám hướng trên đấu thú trường!  

 

Khán đài hỗn loạn, vô số người tu võ bị sức ép của dư chấn làm thổ huyết, nhếch nhác lăn lộn dưới đất!  

 

Diệp Bắc Minh lùi lại bảy, tám bước!  

 

Phụt!  

 

Anh phun ra một búng máu, máu chảy thành dòng trên mặt đất của đấu thú trường!  

 

Lão già áo xám còn thê thảm hơn, cả người bay ra ngoài, tay trái hoàn toàn biến mất!  

 

“Sao có thể!”  

 

“Sao tên ranh đấy làm được điều này?”  

 

Cảnh tượng này gây sốc cho tất cả mọi người!  

 

Ông ta là cảnh giới Động Hư cơ mà!  

 

Một chàng trai cảnh giới Thiên Huyền đánh một trận công bằng, vậy mà lại có thể đánh rụng một tay của cảnh giới Động Hư?  

 

Trong khi bản thân lại chỉ bị thương nhẹ?  

 

Thật đáng kinh ngạc!  

 

Tiêu Tuyết Y hơi hé đôi môi nhỏ, đôi mắt đẹp càng thêm nặng nề: “Cậu ta tới từ bên ngoài Thiên Uyên, thực lực hoàn toàn biến mất!”  

 

“Trong tình huống khó khăn như vậy, vậy mà cậu ta vẫn có thể đánh gãy một tay của cảnh giới Động Hư!”  

 

“Nếu như cậu ta đang ở đỉnh cao phong độ thì chẳng phải là... Có thể giết chết cảnh giới Động Hư trong nháy mắt hay sao?”  

 

Nghĩ đến đây, Tiêu Tuyết Y không khỏi rùng mình!  

 

“Không thể nào, tuyệt đối không thể có chuyện như vậy được!”  

 

Huyết Thiên ngây người: “Sư phụ không sao chứ?”  

 

“Anh Kỷ!”  

 

Huyết Bách Luyện nhíu mày: “Tình hình thế nào rồi?”  

 

Sắc mặt của lão già áo xám rất khó coi, toàn thân tỏa ra khí thế hung hãn: “Yên tâm, tôi không sao!”  

 

Ông ta lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh như nhìn một xác chết: “Ranh con, mọi chuyện phải kết thúc ở đây thôi!”  

 

“Cậu chết đi được rồi đấy!”  

 

Lão già áo xám dốc toàn lực, chuẩn bị ra tay.  

Đột nhiên.  

 

 

Ầm ầm!  

 

 

Sâu bên dưới đấu thú trường vang lên một tiếng động long trời lở đất!  

 

 

Những tiếng “rắc” “rắc” không ngừng vọng lên từ dưới lòng đất như thể có thứ gì đó đứt gãy!  

 

 

Huyết Bách Luyện tái mặt: “Nguy rồi, lẽ nào là…”  

 

 

Một giây sau.  

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK