Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

 Dư Khải Đông cười: "Một người chết muốn biết nhiều như vậy làm gì?"  

 

"Dư nghiệt Hoa tộc đều đáng chết! Đã hiểu chưa?"  

 

"Ha ha ha ha!"  

 

Diệp Bắc Minh ngửa mặt lên trời cười to: "Mẹ nó cút đi, tất cả đều chết hết cho ông đây đi!"  

 

"Lôi Bạo Châu, nổ cho tôi!"  

 

Anh bỗng nhiên dẫm chân xuống một cái!  

 

Ầm ầm!  

 

Cả vùng đất giống như xảy ra động đất vậy!  

 

Sắc mặt đám người Thiên Đạo tông đều thay đổi, một cảm giác nguy hiểm đánh tới!  

 

Người tu võ có giác quan thứ sáu rất chính xác!  

 

Một giây sau, dưới mặt đất nổ tung ra một luồng năng lượng kinh khủng, đám người Thiên Đạo tông bị hất bay ra ngoài!  

 

Căn bản không kịp phản ứng!  

 

Một đóa mây hình nấm cao mấy trăm mét phóng lên tận trời!  

 

Giống như là bom hạt nhân nổ vậy!  

 

Hơn hai mươi người bị lực lượng của Lôi Bạo Châu nổ chết tại chỗ, máu thịt văng tung tóe!  

 

Cho dù không chết cũng bị dị hỏa đập trúng!  

 

"Tiểu súc sinh! Mẹ nó cậu dám đặt bẫy chúng tôi?"  

 

"Đệch! Giết cậu ta cho tôi!"  

 

"Chờ một chút, đây là lửa gì... đừng mà..."  

 

Đám người sống sót còn lại dữ tợn gào thét, trơ mắt nhìn mình bị đốt thành tro bụi!  

 

"Hả?"  

 

Chỗ tối, trong đôi mắt đẹp của thiếu nữ nhà họ Mặc phản chiếu ra một đóa mây hình nấm!  

 

Thân thể mềm mại không ngừng run rẩy!

Lão già bên cạnh không ngừng hít khí lạnh, khóe miệng co giật: "Tên nhóc này... Quá độc ác!"  

 

"Thủ đoạn như thế đã khiến Thiên Đạo tông gần như chết hết toàn bộ!"  

 

"Cậu!"  

 

Trước ngực Dư Khải Đông bị nổ ra một cái lỗ thủng kinh khủng, một cánh tay dính vào Phần Thiên Chi Diễm!  

 

Chỉ trong chốc lát, cánh tay đã hóa thành tro tàn!  

 

"A!"  

 

Ông ta hít sâu một hơi, dùng một kiếm chém đứt cánh tay mình, xoay người chạy!  

 

Diệp Bắc Minh cười nhạt một tiếng: "Đã đến rồi, ông còn chạy cái gì?"  

 

Anh lập tức đuổi theo, hung hăng dẫm xuống!  

 

Một tiếng "ầm" thật lớn vang lên, Dư Khải Đông như bị sét đánh, đập xuống đất giống như chó chết: "Tiểu súc sinh, cậu dám..."  

 

Nhưng ông ta còn chưa nói xong, kiếm Đoạn Long đã trực tiếp chém xuống!  

 

Hai chân hai tay của Dư Khải Đông tách rời khỏi thân thể!  

Một giây sau.  

 

 

Một cái chân hung hăng đạp lên trên đan điền của Dư Khải Đông, trực tiếp xuyên thấu!  

 

 

"Cậu..."  

 

 

Dư Khải Đông không dám tin nhìn Diệp Bắc Minh!  

 

 

Ông ta đường đường là thái thượng trưởng lão của Thiên Đạo tông, thế mà lại bị một tên phế vật cảnh giới Siêu Phàm phế đi như vậy?  

 

 

Diệp Bắc Minh bình tĩnh mở miệng, một chân dẫm lên đầu ông ta: "Bây giờ đã có thể nói được chưa? Vì sao?"  

 

 

"Ông chỉ có một cơ hội thôi, nếu như sai".  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK