Trần Vũ Nhu ngơ người.
Đứng trơ như trời trồng tại chỗ.
“Con cũng không quen biết anh ta...”
Tô Bi Vân phá lên cười: “Ha ha ha, bất kể con có quen cậu ta hay không!”
“Thì Thần viện Thái Thương ta cắn chắc tên nhóc này rồi, lão phu còn đang thiếu một đệ tử bế quan đây, ừm...
“Tên nhóc này nhìn thế nào cũng thấy càng lúc càng thuận mắt”.
Những đệ tử của Thần viện Thái Thương xung quanh nghe được câu tán thưởng này đều đứng hình!
Tô Bi Vân!
Cảnh giới Tế Đạo!
Cũng là đại trưởng lão Chấp Pháp Viện của Thần viện Thái Thương!
“Thằng nhóc này có đức hạnh thế nào mà được Tô lão nhìn trúng đây!”, một vài tên đệ từ mặt đây ganh ghét nói.
“Mẹ kiếp, còn phải hỏi nữa sao, là thiên phú nghịch thiên đó?”, cũng có người than thở.
Bùm! Bùm! Bùm....
Liên tiếp hơn chục tia thiên lôi giáng xuống.
Đều bị Diệp Bắc Minh dễ dàng ngăn cản!
Hơi thở của anh đột nhiên thay đổi, là dấu hiệu của đột phá!
Cảnh giới Đại năng, tầng thứ hail
Diệp Bắc Minh khoanh chân ngồi xếp bằng, chuẩn bị tiếp tục hấp thu.
Dao Trì nhắc nhở một câu: “Diệp Bắc Minh, ngươi còn muốn tiếp tục đột phá sao?”
“Sao thế? Cơ hội tốt như vậy đương nhiên phải tiếp tục hấp thu rồi!”, Diệp Bắc Minh hồn nhiên đáp.
Núi Ngộ Đạo quả là một kho tàng báu vật đối với anh!
Diệp Bắc Minh thậm chí còn cảm thấy.
Chỉ cần hút lấy toàn bộ năng lượng của ngọn núi này!
Thì việc thăng cấp tới cảnh giới Đại Đạo cũng không phải vấn đề to tát gì!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng nhắc nhở:"Nhóc con, cậu gây ra động tĩnh quá lớn rồi đó!”
“Hầu như tất cả mọi người trong Thần viện Thái Thương đều bị cậu hấp dẫn tới đây rồi”.
“Nếu còn tiếp tục đột phá, e rằng sẽ rước phải phiền phức rất lớn!” Diệp Bắc Minh lúc này mới ý thức được. Bên ngoài núi Ngộ Đạo hiện tại người đông nghìn nghịt!
Khắp nơi trên mặt đất và không trung dày đặc người, giống như đàn kiến vậy, đều đang chen chúc tràn về phía này!
“Xem ra tôi phải ra ngoài một chuyến thôi...”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật.
Anh dứt khoát đứng dậy, đi ra ngoài núi!
“Tới rồi, tới rồi!"
Danh Sách Chương: