Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

138: Đan Hủy Dung


Triệu Lâm nhìn xung quanh, lớn tiếng hét nói: “Mọi người nói xem có phải không”.

“Đúng thế!”
“Đúng thế!”
“Ngụy Yên Nhiên mau lấy đan dưỡng nhan ra đi!”
“Mọi người đều đến vì đan dưỡng nhan, rốt cuộc là cô có không hả?”
Một mình Triệu Lâm khuấy động bầu không khí ở hội trường.

Lúc này.

Ngụy Tử Khanh lên tiếng.

Ném ra cọng cỏ cuối cùng đè chết Ngụy Yên Nhiên.

“Ngụy Yên Nhiên, chủ tịch Ngụy mau lấy đan dưỡng nhan ra đi, để mọi người xem sản phẩm của công ty dược phẩm Thiên Hương chúng ta đi”.

Ngụy Tử Khanh lớn tiếng hô nói.

Triệu Lâm cười gọi lớn: “Tổng giám đốc Ngụy, chắc không phải cô không có đan dưỡng nhan đấy chứ?”
Cô ta đã thể hiện rõ ý đồ xấu.

Ngụy Yên Nhiên sầm mặt: “Chúng tôi có!”
“Chỉ là vẫn chưa chế tạo ra”.

Lời vừa được nói ra!
Toàn hội trường tĩnh lặng như cái chết!
Triệu Lâm cười: “Chưa chế tạo ra? Thì là không có mà!”
“Tổng giám đốc Ngụy, thì ra cô đang nói dối, lừa gạt mọi người”.

Tách tách tách!

Máy ảnh lóe lên.

Chụp hàng loạt bức ảnh!
Ngụy Tử Khanh nở nụ cười của kẻ chiến thắng.

Một tiếng sau, trên mặt báo sẽ có tít lớn.

Chủ tịch Ngụy Yên Nhiên của công ty dược phẩm Thiên Hương tuyên truyền giả về đan dưỡng nhan!
Qua một tiếng nữa, tin tức Ngụy Tử Khanh ngồi lên vị trí chủ tịch công ty dược Thiên Hương sẽ được lên mặt báo.

Đột nhiên, một bóng người xuất hiện đi lên sân khấu.

Ban đầu không ai chú ý đến.

Cùng với bóng người đó đi lên, càng lúc càng nhiều người nhìn qua.

“Là anh ta?”
Ngụy Tử Khanh nhướn mày, có dự cảm không tốt.

Ngụy Yên Nhiên cũng cảm thấy không đúng, vì ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn về phía sau lưng cô ta.

Ngụy Yên Nhiên bỗng quay đầu lại!
Chỉ thấy Diệp Bắc Minh đứng phía sau cô, nở nụ cười: “Tôi không đến muộn chứ?”
Ngụy Yên Nhiên kích động.

Đôi mắt đỏ bừng.

Nước mắt trào ra, nhào vào lòng Diệp Bắc Minh: “Cuối cùng anh cũng đến rồi, không muộn, không muộn chút nào”.

“Được”.

Diệp Bắc Minh khẽ cười một tiếng.

Vỗ lên vai cô ta: “Sau đây để tôi giới thiệu đi”.

“Được!”
Ngụy Yên Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, có cảm giác an toàn chưa từng có.

Diệp Bắc Minh lạnh lùng lướt nhìn Triệu Lâm một cái, quát nói: “Cút xuống!”
“Anh nói cái gì?”
Triệu Lâm liền dựng lông: “Anh biết tôi là ai không hả?”
“Tôi là…”
Cô ta còn chưa nói hết.

Phập!
Diệp Bắc Minh giơ chân đạp thẳng lên bụng của Triệu Lâm.

Cô ta lăn xuống sân khấu như chó chết!
“Anh dám đánh tôi? Công ty dược phẩm Thiên Hương các người xong rồi!”, Triệu Lâm phát điên bò dậy, gào thét về phía Diệp Bắc Minh và Ngụy Yên Nhiên: “Hôm nay, nếu các người không lấy ra đan dưỡng nhan”.

“Hoặc là đan dưỡng nhan không có hiệu quả, thì tôi sẽ bóc phốt các người trên tạp chí thời thượng!”
Diệp Bắc Minh cũng chẳng có ý muốn nhìn cô ta thêm một cái.

Trực tiếp lên tiếng: “Đan dưỡng nhan ở chỗ tôi, tôi lười giới thiệu”.

“Một người bất kỳ lên đây, miễn phí dùng thử một viên đan dưỡng nhan!”
Chỉ cần khiến mọi người nhìn thấy hiệu quả của đan dưỡng nhan.

Đều có tác dụng hơn giới thiệu gì đó!
Giới thiệu cái gì chứ!
Mọi người lập tức yên tĩnh!
Tỏ vẻ hiếu kỳ, chẳng lẽ đan dưỡng nhan thực sự có hiểu quả như quảng cáo sao?
Triệu Lâm cười lạnh lùng một tiếng, nháy mắt.

Lập tức một người phụ nữ khoảng bốn mươi năm tuổi đi ra: “Để tôi, chẳng phải đan dưỡng nhan cùa các người có thể khiến người ta trở lại dung mạo tuổi hai mươi sao?”
“Để tôi thử!”
“Được, mời lên sân khấu”, Diệp Bắc Minh thản nhiên nói.

Người phụ nữ đi lên sân khấu.

Diệp Bắc Minh bảo người bê một chiếc ghế lên cho cô ta ngồi.

Sau đó, lấy ra một viên đan dưỡng nhan cho người phụ nữ uống.

Sau khi uống xong, dùng một chiếc khăn trắng chùm lên mặt người phụ nữ đó.

“Anh đang làm gì thế?”
Người phụ nữ uống đan dưỡng nhan cau mày.

Diệp Bắc Minh nói: “Để mọi người thấy rõ hiệu quả”.

“Được, tôi cũng muốn xem xem có hiệu quả gì”, người phụ nữ hừ lạnh lùng một tiếng, vốn không tin.

Cô ta và Triệu Lâm đến đây là để vạch trần chuyện lừa gạt đan dưỡng nhan.

Diệp Bắc Minh bình tĩnh: “Đợi ba mươi phút là được”.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm người phụ nữ trên sân khấu!
“Rốt cuộc có hiệu quả không?”
“Ba mươi phút, sẽ khiến con người trở lại dung mạo tuổi hai mươi, dù thế nào cũng không thể!”
“Đúng thế, nếu thành công thì chẳng phải là nghịch thiên à?”

Mọi người dưới sân khấu thì thầm bàn tán.

Diệp Bắc Minh đứng chắp tay sau lưng, nhắm mắt dưỡng thần.

Hai tay Ngụy Yên Nhiên đan chặt với nhau, căng thẳng chờ đợi!
Rốt cuộc đan dưỡng nhan có hiệu quả không, liên quan đến tương lai của cô ta.

Ngụy Tử Khanh cũng căng thẳng, lo lắng xảy ra sự cố, quan sát kỹ từng chút tất cả mọi việc.

Ba mươi phút trôi qua.

Diệp Bắc Minh cho người vén khăn trắng trên mặt người phụ nữ đó!
“A!”
Mọi người dưới sân khấu kinh ngạc, vẻ mặt kinh hoàng.

Suýt suýt suýt!
Tất cả mọi người đều kinh sợ lùi lại phía sau như gặp ma!
“Sao thế?”
Người phụ nữ đã uống đan dưỡng nhan tỏ vẻ mặt nghi hoặc: “Mặt tôi có vấn đề à?”
Cô ta vội lấy gương trang điểm luôn mang theo mình ra soi.

Khuôn mặt đen xì!
Trông vô cùng bẩn thỉu!
Giống như bị hủy dung vậy!
“A! Mặt của tôi…”
Người phụ nữ kinh hãi hét lớn, giọng run run.

Nguy Yên Nhiên kinh hãi kêu một tiếng: “Sao lại thế này?”
Trái tim căng thẳng của Ngụy Tử Khanh lập tức giãn ra: “Đan dưỡng nhan? Tôi thấy là đan hủy dung thì đúng hơn!”.

139: Trên Đài Võ Đạo Đỉnh Trung Hải


Tách tách tách!

Đèn máy ảnh liên tục vụt lóe.

“Hủy dung rồi!”

“Mặt của cô ta nát rồi, hủy dung thật rồi!”

“Trời ơi, đan dưỡng nhan của công ty dược phẩm Thiên Hương thực chất là đan hủy dung!”

Tiếng kêu kinh hãi liên tiếp vang lên.

Tất cả mọi người đều hoảng sợ.

“Sao lại như vậy?”

Ngụy Yên Nhiên ngẩn người.

Diệp Bắc Minh vẫn bình tĩnh: “Một người lên rửa sạch mặt giúp cô ta”.

“Vâng”.

Nữ thư ký của Ngụy Yên Nhiên tiến lên, sợ hãi rửa sạch mặt cho cô ta.

Khuôn mặt của người phụ nữ sau khi được rửa sạch.

Lập tức thay đổi hoàn toàn.

Những thứ đen xì trên mặt cô ta chỉ là một lớp bẩn.

Sau khi rửa sạch, làn da nõn nà giống như em bé.

Toàn hội trường tĩnh lặng!

“Việc này…”

“Làm sao có thể!”

“Trẻ hóa rồi, cô ta thực sự trẻ lại rồi ư?”

“Trời ơi! Đan dưỡng nhan, thần kỳ quá!”

Phía dưới sân khấu sôi sục.

Những người vừa nãy còn chê bai đan dưỡng nhan lập tức khen ngợi.

Ngụy Yên Nhiên kích động toàn thân run lên: “Trẻ lại thật rồi!”

“Đan dưỡng nhan có tác dụng, thực sự có tác dụng!”

“Hiệu quả này thần kỳ quá!”

Ở một bên khác.

Ngụy Tử Khanh suýt một cái, đứng bật dậy khỏi ghế.

Toàn thân chấn động!

Đồng tử của cô ta co lại!

Miệng hét lớn: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”

“Là giả, hiệu quả là giả!”

Rất nhiều người nhìn qua, tỏ vẻ mặt ngạc nhiên.

Ngụy Tử Khanh biết mình lỡ lời, vội vàng im miệng.

Khó chịu giống như bôi son quá đỏ.

“Tổng giám đốc Ngụy, lúc nào thì đan dưỡng nhan được bán chính thức?”

“Tổng giám đốc Ngụy, tôi muốn ở thành đại lý của đan dưỡng nhan!”

“Tổng giám đốc Ngụy, bao nhiêu tiền một viên đan dưỡng nhan? Dù bao nhiêu tiền tôi cũng mua!”

Toàn hội trường sôi sục!

Diệp Bắc Minh để lại đan dưỡng nhan, rồi rời đi không dấu vết.


“Tổng giám đốc Ngụy, tôi hy vọng được trở thành người sử dụng đan dưỡng nhan đầu tiên”, Triệu Lâm kích động nói.

Ngụy Yên Nhiên chẳng thèm để ý người này.

Tìm kiếm Diệp Bắc Minh khắp nơi.

Nhưng đợi khi Ngụy Yên Nhiên phản ứng lại.

Diệp Bắc Minh đã biến mất từ lâu!



Mười năm phút sau.

Diệp Bắc Minh xuất hiện trong xe của Tô Mạc Già.

Chiếc xe di chuyển về phía thành phố Trung Hải.

Hôm nay, anh định đi khiêu chiến Quân Kiếm Phong.

Khoảnh khắc Tô Mạc Già nhìn thấy Diệp Bắc Minh, trái tim thót lại: “Tiểu sư bá, mới ba ngày không gặp, sao tôi cảm thấy khí thế của người anh đều thay đổi nhỉ?”

“Vậy sao? Thay đổi chỗ nào?”, Diệp Bắc Minh nói.

Tô Mạc Già ngắm Diệp Bắc Minh một lượt.

Lúc thì cau mày.

Lúc thì trầm tư.

Lúc thì nghi hoặc.

Lúc thì ra vẻ bừng tỉnh.

Cuối cùng cô ta lắc đầu nói: “Không biết thay đổi chỗ nào, nhưng có một cảm giác”.

“Ba ngày trước, tôi cảm thấy anh là một con mãnh hổ!”

“Ba ngày sau, tôi cảm thấy anh là một con rồng thật!”

Đương nhiên cô ta không biết, trong ba ngày ngắn ngủi.

Diệp Bắc Minh đã từ võ linh tiến vào cảnh giới võ vương!

Nếu biết, chắc chắn sẽ chấn hãi đến chết.

Diệp Bắc Minh khẽ cười: “Cô bị ảo giác rồi”.

“Có lẽ vậy”.

Tô Mạc Già gật đầu.

Cô ta càng nhìn Diệp Bắc Minh lại càng kinh hãi!

Một lát sau, Tô Mạc Già đổi giọng: “Tiểu sư bá, anh muốn đến chỗ hẹn thật à?”

“Bây giờ hối hận vẫn còn kịp”.

Diệp Bắc Minh khẽ cười: “Làm sao?”

Tô Mạc Già đầy vẻ nghiêm trọng, không nhịn được nhắc nhở nói: “Thực lực của Quân Kiếm Phong thực sự rất đáng sợ!”

“Quân Kiếm Phong tuyên truyền rất giỏi, sẽ có rất nhiều võ giả đến xem trận chiến của hai người”.

“Tâm tư Quân Kiếm Phong rất kín kẽ, ông ta làm như vậy là vì để người trong giới võ đạo thấy Quân Kiếm Phong ông ta có chiến lực vô địch!”

“Bây giờ chỉ có hai tình huống”.

“Tình huống thứ nhất”.

“Anh đến đó, bị Quân Kiếm Phong giết, tương đương với việc dùng tính mạng của mình tăng thêm sự uy nghiêm cho Quân Kiếm Phong!”

“Được không bằng mất!”

“Tình huống thứ hai”.

“Nếu anh không đi, thực ra cũng không hề gì”.


“Dù sao, Quân Kiếm Phong thành danh mấy chục năm, được gọi là người đứng đầu trong giới võ đạo Trung Hải! Dù sao tiểu sư bá vẫn còn trẻ, mới hai mươi ba tuổi, sẽ không ai nói gì”.

“Tôi có thể xử lý tất cả mọi việc tiếp theo cho tiểu sư bá, giảm bớt sức ảnh hưởng và dư luận của chuyện này xuống mức thấp nhất!”

Diệp Bắc Minh nhìn Tô Mạc Già.

Trong lòng ấm áp.

Cô cháu này rất biết suy nghĩ cho mình.

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Nếu là tình huống thứ ba thì sao?”

“Còn có tình huống thứ ba ư?”

Tô Mạc Già ngập ngừng.

Chẳng lẽ muốn đến đó đầu hàng chăng?

Diệp Bắc Minh nói lời kinh người: “Tình huống thứ ba”.

“Tôi đến đài võ đạo, trực tiếp giết Quân Kiếm Phong”.

“Cái gì? Không thể nào!”

Tô Mạc Già ngẩn người.



Núi Bàn Long.

Không những là núi cao nhất Trung Hải, được mệnh danh là đỉnh của Trung Hải.

Còn là tổng bộ của hiệp hội võ đạo Trung Hải!

Ở nơi này, có đài võ đạo lớn nhất cả khu vực Đông Bắc Long Quốc.

Mấy trăm năm nay, trên đài võ đạo này, tổng cộng diễn ra một ngàn chín trăm bảy mươi tám trận chiến đấu.

Mỗi một cuộc chiến đều là võ giả trên tông sư!

Hơn nữa.

Mỗi trận chiến, không chỉ phân định thắng thua, mà còn quyết địnhk sống chết!

Cũng có nghĩa là, tổng cộng có gần hai ngàn võ giả tông sư chết trên đài võ đạo này!

Mỗi một tấc của đài võ đạo này đều dính máu tươi của tông sư.

Đài võ đạo vốn được xây dựng từ ngọc trắng, cũng vì thấm đẫm máu của tông sư, mà trở thành màu xám đen, vô cùng uy nghiêm!

Dưới đài võ đạo là cả một biển người!

Vô cùng náo nhiệt.

Gần như tất cả nhân vật có máu mặt nổi tiếng trong giới võ đạo gần Trung Hải đều đến đây.

Một vài phú hào hàng đầu cũng đến đây mở hội đặt cược.

Nếu Diệp Bắc Minh có mặt ở đây, chắc chắn sẽ phát hiện rất nhiều gương mặt quen thuộc.

Ngay cả Lâm Thương Hải, hội trưởng của hiệp hội võ đạo Giang Nam cũng ngồi trong đám đông, sắc mặt ngưng trọng.

Lần trước.

Hiệp hội võ đạo Giang Nam phát ra thư khiêu chiến, bị Diệp Bắc Minh bỏ qua, không ứng chiến!

“Hội trưởng, Diệp Bắc Minh đó sẽ thua chứ?”

Có người hỏi.

Đôi mắt Lâm Thương Hải nghiêm trọng, liên tục nhìn về phía lối vào đài võ đạo.

Diệp Bắc Minh liệu có đến thật không?

Mệnh lệnh của cô gái đó, anh ta sẽ hoàn thành chứ?

Nếu hôm nay Diệp Bắc Minh chết thì phải làm thế nào?

Hồi lâu sau, Lâm Thương Hải mới nói: “Cứ đợi xem đi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK