Sau khi trở lại Thương Khung Kiếm Tông, Hạ Nhược Tuyết bố trí ổn thoả cho mấy người Thiên Cơ lão nhân xong liền ôm lấy Diệp Bắc Minh, trực tiếp kéo về nơi ở của mình.
Khởi động trận pháp, ngăn cách mọi thứ bên ngoài!
"Xảy ra chuyện gì vậy? Là tôi nhìn nhầm rồi sao, thiếu tông chủ mang theo... một người đàn ông về chỗ ở?"
Các đệ tử của của Thương Khung Kiếm Tông đều chết lặng khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía đệ tử vừa trở về kia.
“Các huynh đệ à, xảy ra chuyện gì vậy? Sao thiếu tông chủ lại đưa một người đàn ông trở lại?”
'Tên đệ tử bị chất vấn kia đen kịt mặt giải thích: “Chúng tôi cũng không biết, sau khi tìm được tên nhóc này, thiếu tông chủ liền bổ nhào vào ngực hắn!”
“Miệng kêu chồng ơi không dứt, hơn nữa trên đường trở về hai người họ vẫn dính chặt nhau không rời!”
“Trời ạ!”
"Chồng của thiếu tông chủ?”
“Mẹ nó! Thật hay giả vậy?”
Toàn bộ đệ tử của Thương Khung Kiếm Tông đều choáng váng. Vô số người ngửa mặt lên trời hét lớn: "Là giả... nhất định là giả!"
"Một cô gái thuần khiết như ngọc, lạnh lùng như băng như thiếu tông chủ sao có thể có đàn ông rồi cơ chứ?”
“Thằng nhóc này là ai, tôi phải chiến một trận với hắn!”
"Không thể nào, ha ha ha ha... Là giả, nhất định là giả..."
Vô số nam đệ tử mắt đỏ ngầu, không thể tiếp nhận sự thật này!
Có nữ đệ tử thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng bớt đi một đối thủ rồi!
Lúc này.
Hạ Nhược Tuyết vừa trở về nơi ở liền cởi bỏ chiếc chiếc váy dài rộng thùng thình, cả người như treo trên ngực Diệp Bắc Minh, hỏi: “Chồng à, có nhớ em không?”
"Trong suốt một trăm năm qua, em luôn mơ về anh”.
“Em còn tưởng rằng mọi chuyện trong quá khứ chỉ là một giấc mơ, sẽ không bao giờ gặp lại anh được nữa”.
Diệp Bắc Minh búng nhẹ chóp mũi cô: “Không phải anh tới rồi đây sao? Đúng rồi, sao em lại tới Thương Khung Kiếm Tông?”
Hạ Nhược Tuyết chậm rãi giải thích: "Ban đầu, em ở Lưỡng Giới Sơn của Thần Giới để lĩnh hội kiếm ý do các vị toàn năng từ thời cổ đại truyền lại, nhưng đến thời khắc mấu chốt thì có một thanh thần kiếm thượng cổ phá không mà tới, chủ động lựa chọn em làm chủ nhân!”
“Thanh kiếm Thương Khung này xé rách các thế giới không gian, trực tiếp đưa em tới Thương Khung Kiếm Tông”.
Vừa nhấc tay kiếm Khung Kiếm đã xuất hiện trong tay Hạ Nhược Tuyết!
Hình dáng đơn giản với kết cấu tuyệt vời.
Diệp Bắc Minh chỉ liếc một cái không khỏi khen ngợi: "Thật là một thanh kiếm tốt”
“Chồng ơi, kiếm tốt hay là em đẹp hơn?”
Hạ Nhược Tuyết nhoẻn miệng cười ngọt ngào.
Rồi nhào vào vòng tay của Diệp Bắc Minh!
“Anh nhất đỉnh phải bồi thường cho em thời gian một trăm năm này đó...” Mười ngàn từ đã được lượt bớt.
Suốt một ngày một đêm, tên đàn ông lén rình bên ngoài nơi ở của Hạ Nhược Tuyết cũng không hề rời đi.
Ở phía xa, Lục Hách Tuyên trốn ở một góc, hận tới răng hàm cũng sắp nứt vỡ: “Diệp Bắc Minh... Mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó! Mày đáng chết!!!”
“Còn có tiện nhân Hạ Nhược Tuyết kia, một ngày một đêm... các ngươi vậy mà có thể... chết tiệt!!!"
“Các người cứ đợi đó...” Lục Hách Tuyên phẫn hận rời đi. Ngày hôm sau, Hạ Nhược Tuyết vẫn không xuất hiện!
Cho đến sáng ngày thứ ba.
Một nhóm đông nghịt người tu võ lũ lượt kéo tới ngoài cổng núi của Thương Khung Kiếm Tông!
“Giao Diệp Bắc Minh ra đây!”
Sau khi các thế lực lớn hay tin Diệp Bắc Minh đang ở Thương Khung Kiếm Tông lập tức đuổi tới nơi!
Luân Hồi Tông, Đại Lâm Tự, Đế Nữ Các, Bá Tông, Đạo Tông, gia tộc Tử Kim Hoa!
Còn có hàng ngàn thế lực tầm trung và nhỏ, hàng triệu người tu võ tràn vào. như thủy triều, người của Thương Khung Kiếm Tông cũng bị cảnh tượng này dọa cho sợ hãi!
Danh Sách Chương: