Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

 Cơ thể Diệp Bắc Minh chợt lóe.  

 

Tất cả mọi người còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra thì cơ thể người thanh niên mặc áo lam đó đã nổ tung.  

 

Hóa thành một màn sương máu.  

 

Đồng đội của người thanh niên mặc áo lam kia biến sắc, hoảng hốt nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Oắt con, sao mày dám giết người của nhà họ Tần ở Thánh Vực hả?”  

 

“Lá gan cũng to lắm đó!”  

 

“Oắt con, mày chán sống rồi à?”  

  Advertisement

“Ranh con kia, mày tên gì?”  

 

Người trên long đài biến sắc.  

 

Bọn họ đến từ Thánh Vực, chẳng trách lại kiêu ngạo như thế.  

 

Diệp Bắc Minh đáp: “Tôi là Diệp Bắc Minh!”  

  Advertisement

“Cái gì, Diệp nam thần Diệp Bắc Minh đó hả!”  

 

“Từ từ... mày nói cái gì?”  

 

“Mày là Diệp Bắc Minh hả?”  

 

“Sát Thần Diệp Bắc Minh!”  

 

Sắc mặt lũ người nhà họ Tần thay đổi đột ngột, bọn chúng sợ hãi lùi về phía sau: “Tần Phàm... là do mày giết hả?”  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười nói: “Chúc mừng các người, câu trả lời chính xác!”  

 

Rồi anh nhảy thẳng vào mười mấy người đó.  

 

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, hơn mười tên đi đời.  

 

“Ôi!”  

 

Trên long đài rộ lên những tiếng than thảng thốt: “Đây chính là Diệp Bắc Minh, con cháu của Diệp Phá Thiên, sao?”  

 

“Là cậu ta ư?”  

 

“Quả nhiên danh bất hư truyền, sát tâm của cậu ta quá nặng!”  

 

Người của một vài thế lực ở Thánh Vực thì thầm bàn tán.  

 

Chuyện xảy ra ở thế giới Cao Võ không thể nào qua mắt được bọn họ.  

 

Chỉ có người của thế giới Cao Võ mới có dáng vẻ quá quen với chuyện này rồi: “Ôi cái tên Sát Thần này. Quả nhiên đi đến đâu giết người đến đấy mà!”  

 

Diệp Tiêu Tiêu chủ động bước tới: “Tôi biết anh sẽ tới mà!”  

 

“Dù tôi ở đâu trên thế giới Cao Võ cũng đều nghe được truyền thuyết của anh đó!”  

 

Khóe miệng Diệp Bắc Minh khẽ giật: “Có phóng đại như vậy không?”  

 

“Đương nhiên là có rồi, tên tuổi của Sát Thần rất đáng sợ mà”, Diệp Tiêu Tiêu cười nói.

Nhan Như Ngọc đứng đằng xa, thanh nhã nhưng lạnh lùng, gật đầu nhìn Diệp Bắc Minh.  

 

Người của Đế tộc chủ động bước tới, Đế Giang cười nói: “Cậu Diệp, đi chung chứ?”  

 

Tiếp theo lập đội đồng hành mới là hành động sáng suốt.  

 

Huống hồ Diệp Bắc Minh còn là một cái đùi bự.  

 

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lát rồi nói: “Tùy các người”.  

 

Lúc này, nhóm người thứ ba tới.  

 

Trong đám đông ấy có một bóng hình xinh đẹp vô cùng bắt mắt.  

 

“Nhược Tuyết?”  

Trái tim Diệp Bắc Minh run lên.  

 

 

Sau khi Hạ Nhược Tuyết nhận được truyền thừa của Vạn Đạo Kiếm Chủ đã rời khỏi Diệp Bắc Minh để đi rèn luyện.  

 

 

Diệp Bắc Minh không mong cô ấy trở thành một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng sắt nên chưa từng ngăn cản cô ấy làm gì.  

 

 

Lúc này, Hạ Nhược Tuyết xuất hiện.  

 

 

Bên cạnh cô ấy là một người đàn ông trẻ tuổi thường cúi đầu đùa giỡn với cô ấy.  

 

 

Tuy rằng Hạ Nhược Tuyết chưa từng đáp lại nhưng rõ ràng là quan hệ giữa hai người họ không tầm thường.  

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK