Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

 Một ông lão nổi giận nói: “Này cậu, cậu dám giết chết trưởng lão của Cự Kình Bang chúng tôi ư?”  

 

Diệp Bắc Minh xoay người, từng bước đi tới trước mặt trưởng lão kia!  

 

Tóm lấy cánh tay ông ta!  

 

“Xoẹt”, một tiếng trực tiếp xé rách!  

 

Thêm một đá nổ tung đan điền ông ta.  

  Advertisement

“A!”  

 

Ông lão đau đớn ngã xuống đất: “Đại nhân tha mạng, Cự Kình Bang chúng tôi biết sai rồi”.  

 

“Lúc nãy đúng là có hai cô gái ở đây, có một người đang mang thai, một người trông khá xinh đẹp”.  

 

“Lúc nãy có thú triều xuất hiện, bọn họ bị một nữ ma thú đã hóa thành hình người mang đi rồi…”  

  Advertisement

Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Bị ma thú hóa thành hình người mang đi?”  

 

Cùng lúc đó, người của cung Thương Khung cũng chạy tới hiện trường.  

 

“Gì thế này? Ma thú đâu?"  

 

“Hình như đã rút về rồi, mọi người xem kìa, nơi này thật sự có dấu vết của ma thú!”  

 

“Rốt cuộc là sao thế này?”  

 

Người cung Thương Khung ngơ ngác.  

 

Bọn họ vô cùng lo lắng chạy tới, thú triều đã rút về hết rồi.  

 

Ánh mắt một ông lão áo xanh đầy nặng nề: “Tìm người hỏi thử là biết, Cự Kình Bang cũng ở đây mà?”  

 

“Bọn họ chắc chắn sẽ biết chuyện gì xảy ra!”  

 

Trực tiếp quát người của Cự Kình Bang: “Mau lên đây đáp lời đi!”  

 

Người của Cự Kình Bang giật mình: “Là người của cung Thương Khung!”  

 

“Làm sao bây giờ?”  

 

Người Cự Kình Bang không dám đắc tội với cung Thương Khung, lại càng không dám đắc tội Diệp Bắc Minh!  

 

Thanh niên này sát phạt rất quyết đoán!  

 

Bọn họ đã sợ mất hết cả mật rồi!  

 

Nhìn lướt qua sắc mặt lạnh như băng của Diệp Bắc Minh, lựa chọn ngoan ngoãn đứng đó.  

 

Một đám trưởng lão cung Thương Khung thấy thế thì cảm thấy hết sức mất mặt.  

 

Ông lão áo xanh lạnh giọng quát lớn: “Cự Kình Bang điếc hết rồi hả? Lão phu kêu các người lên đây đáp lời!”  

 

Vẫn là sự thờ ơ!  

 

“Không đúng, Cự Kình Bang không điếc, mà là không dám lên đây!”  

 

Một ông lão lắc đầu, nhìn chằm chằm bóng lưng Diệp Bắc Minh: “Các người nhìn thanh niên kia xem, hình như người Cự Kình Bang đang sợ hãi tên đó!”  

 

Ông lão áo xanh hừ lạnh một tiếng: “Thanh niên kia, chúng tôi cần hỏi người của Cự Kình Bang vài câu!”  

“Chuyện của cậu, tạm gác sang một bên đi!”  

 

 

Giọng điệu cao cao tại thượng, tự cao tự đại.  

 

 

Diệp Bắc Minh đang lo cho Chu Nhược Giai và Tôn Thiến.  

 

 

Nên bực bội phun ra một chữ: “Cút!”  

 

 

“Cái gì?”  

 

 

Người của Cự Kình Bang đều ngẩng đầu lên, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh  

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK