Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

 Giang Thục Nhiên vật vã đứng lên, quát khẽ: “Cản cậu ta lại cho tôi!”  

 

Mười mấy lão già cảnh giới Động Hư nhanh chóng chạy tới, đứng chắn ở cửa vào đại điện.  

 

Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Không muốn chết thì tránh ra!”  

 

Một lão già đến từ nhà họ Giang lạnh giọng quát: “Người trẻ tuổi à, nể mặt cậu là bạn của cô chủ Sở Sở nên lão phu không muốn giết cậu lắm!”  

 

“Chỉ cần cậu tự phế võ công của mình, mặc cho cô chủ nhà tôi định đoạt là được!”  

 

Diệp Bắc Minh chẳng thèm nhiều lời.  

 

Anh phất tay, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện.  

 

Lão già nhà họ Giang kia cười khẩy: “Cậu còn dám ra tay à?”  

 

Hơn mười cao thủ cảnh giới Động Hư bước ra rồi lao tới.  

 

Gầm gừ!  

 

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém ra một kiếm khí đỏ thẫm như một con huyết long ùn ùn lao ra.  

 

Hơn mười lão già cảnh giới Động Hư của nhà họ Giang chết sững.  

 

Ngay khi nhìn thấy huyết long, cơ thể bọn họ cứng đờ không tài nào di chuyển được.  

 

Bọn họ chỉ đành trơ mắt nhìn huyết long lao tới chỗ mình.  

 

Vút!  

 

Kiếm khí đỏ thẫm lướt qua.  

 

Nó xẹt qua da đầu hơn mười lão già nhà họ Giang, nháy mắt bọn họ đã trở thành mấy lão đầu hói.  

 

Tóc bay lả tả.  

 

Mọi người đồng loạt sờ đỉnh đầu mình.  

 

“Ối!”  

 

Bọn họ hoảng hốt nhìn Diệp Bắc Minh.  

 

Nếu đường kiếm khí kia chếch xuống chút thì bọn họ đi đời nhà ma từ thuở nào rồi.  

 

“Này...”  

 

Giang Thục Nhiên há hốc miệng, chỉ có thể siết chặt nắm đấm.  

 

“Nếu còn có lần sau thì giết không tha!”  

 

Sau khi để lại câu nói ấy, Diệp Bắc Minh rời khỏi thần điện.  

 

Giang Thục Nhiên dán chặt mắt nhìn theo bóng lưng của Diệp Bắc Minh: “Sở Sở, rốt cuộc thằng nhóc này là ai?”  

 

Sở Sở vừa định giải thích.  

 

Ầm ầm!  

 

Thần điện Luân Hồi rung chuyển dữ dội, lực lượng không gian khắp bốn phía dao động.  

 

Đủ loại phù văn xuất hiện, nuốt chửng hết mọi thứ quanh đây.  

 

“Mau đi ra, chỗ này sắp sụp rồi!”, Giang Thục Nhiên quát.  

 

...  

 

Diệp Bắc Minh vừa rời khỏi thần điện Luân Hồi mấy nghìn mét thì nghe thấy tiếng động sau lưng.  

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Thần điện kia sắp sụp rồi, Thiên Uyên sắp tan rã!”  

 

 

“Bổn tháp đã có thể cảm nhận được khí tức của người khác rồi!”  

 

 

“Đông Phương Xá Nguyệt còn ở thế giới Tam Thiên hả?”  

 

 

Tháp Càn Khôn Trấn ngục ngập ngừng một lát: “Bên cạnh cô ta có một khí tức rất kỳ quái!”  

 

 

Cùng lúc ấy, thế giới Tam Thiên, Yêu Vực.  

 

 

Một người thanh niên đeo mặt nạ hoàng kim dừng lại, quay đầu nhìn về phía Thiên Uyên.  

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK