Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó cười lớn ha ha: “Ha ha ha, nếu không phải tôi tự nguyện, ngục giam Trấn Hồn nhỏ bé có thể nhốt được tôi chắc?”  

 

“Chẳng qua là bên ngoài chẳng có gì thú vị, ở đây cũng giống như bên ngoài thôi”.  

 

Diệp Thanh Lam lạnh lùng hừ một tiếng: “Tiền bối, đừng khoác lác nữa, tôi không tin ông có thể rời khởi nơi này!”  

 

Ông lão nhếch nhác trầm mặc một lát.  

 

Mới cất giọng âm u: “Cô không tin thì thôi, đừng cho rằng dùng kế khích tướng thì có thể khích được tôi”.  

 

“Nhưng cô mong con trai cô đến cứu cô, đó là việc không thể nào”.  

 

Diệp Thanh Lam lại tỏ vẻ mặt tự tin: “Tiền bối, nếu con trai tôi có thể đến cứu tôi thì sao?”  

 

Ông lão nhếch nhác cười: “Cô gái, nơi này là ngục giam Trấn Hồn”.  

 

“Chí tôn đến cũng phải lột lớp da, cho dù con trai cô có thể đến, cũng sẽ chết ở tầng thứ nhất của ngục giam!”  

 

Trong lúc đó, Diệp Bắc Minh đã đến bên ngoài nhà họ Từ.  

 

Phía trước chín mươi chín ngọn núi lớn kéo dài nhấp nhô, hào hùng khí thế, cao vút lên chín tầng mây!  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không nhịn được lên tiếng: “Nơi này tổng cộng có chín mươi chín long mạch, nhà họ Diệp Thượng Cổ năm đó thật không tầm thường!”  

 

“Có chín mươi chín long mạch, e rằng nhân tài nhiều vô cùng vô tận!”  

 

“Chỉ tiếc là, long mạch đứt…”  

 

Đôi mắt của Diệp Bắc Minh lóe lên: “Tôi không có hứng với những thứ này, ngục giam Trấn Hồn ở đâu?”  

 

“Đi về phía Bắc trăm dặm”.  

 

“Được!”  

 

Diệp Bắc Minh không hề do dự, đi thẳng về phía ngục giam Trấn Hồn.  

 

Một tòa sơn cốc nặng mùi chết chóc xuất hiện trước mắt.  

 

Khắp chỗ trong cốc đều là thi thể thối rữa, chướng khí tràn ngập.  

 

Một cánh cổng lớn bằng sắt thép cao trăm mét sừng sững ở nơi sâu nhất trong sơn cốc!  

 

Bên trên khắc các loại hình ác quỷ!

Chính là lối vào ngục giam Trấn Hồn, không có một võ giả nào gần đó, xem ra tất cả đều ở trong ngục giam.  

 

Diệp Bắc Minh trực tiếp đi đến cổng lớn của ngục giam Trấn Hồn: “Phá cho ta!”  

 

Tay cầm kiếm Đoạn Long chém xuống!  

 

“Choang” một tiếng vang lớn.  

 

Cánh cửa thép ầm ầm nổ tung, hóa thành mảnh vụn bay ra.  

 

Mười mấy ông lão xông đến!  

 

Vẻ mặt chấn kinh quát lớn: “Kẻ nào? Dám đến ngục giam Trấn Hồn ngang ngược?”  

 

Gru!  

 

Một tiếng rồng gầm vang lên, mười mấy ông lão vẫn chưa phản ứng kịp là có chuyện gì.  

 

Những chỗ huyết long đi qua, cơ thể của tất cả mọi người nổ tung hóa thành sương máu!  

 

Chỉ còn lại một ông lão bị huyết long nhốt chặt.  

 

Ông ta yếu ớt run rẩy, toàn thân run lên: “Mày… mày là ai?”  

 

Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt lạnh như băng: “Tôi chính là Diệp Bắc Minh mà các người muốn tìm, mẹ tôi Diệp Thanh Lam đâu?”  

 

“Cái gì? Mày chính là Diệp Bắc Minh?”  

 

Ông lão kinh hồn bạt vía.  

Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt khó chịu: “Đây không phải câu trả lời mà tôi cần”.  

 

Đôi mắt nghiêm lại, hào quang màu máu nổi lên!  

 

Trực tiếp sưu hồn!  

 

Tầng cuối cùng ngục giam Trấn Hồn?”  

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh băng lạnh, tiện tay bóp vỡ đầu của ông lão.  

 

Đi về phía nơi sâu nhất ngục giam Trấn Hồn.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK