Diệp Bắc Minh thấy anh ta không dám ra tay, tiếp tục tiến lên một bước: "Ta là Hỗn Độn Đế Thểt! Trong người ta toàn là Hỗn Độn Đế Huyết đấy!"
"Còn đây nữa, mẫu thạch Hỗn Độn, các ngươi không muốn có nó à?"
Anh vung tay lên, lấy ra một tảng mẫu thạch Hỗn Độn to bằng cái chậu rửa mặt!
'Vứt xuống dưới chân! Bịch! Nó rơi xuống đất kêu cái bịch!
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào mẫu thạch Hỗn Độn, hai tròng mắt gần như nhỏ ra máu!
Bụp!
Điều làm mọi người bất ngờ là, Tuyết Trung Ảnh quỳ bụp xuống đất, điên cuồng dập đầu: "Hu hu hu... đại nhân, ngài đừng đùa nữa!"
"Tôi biết ngài muốn làm gì? Giết người cũng chỉ mất nhát dao thôi, ngài muốn giết tôi thì cứ ra tay thẳng đi!"
"Sao phải lừa tôi thế này? Hu hu hu... ngài cứ ra tay đi!"
"Mẹ ơi đáng sợ quá! Hu hu hu..."
Tuyết Trung Ảnh sợ quá khóc luôn rồi! Không giống giả vờ tí nào! Anh ta sợ thật sự!
"Trời ơi! Rốt cuộc đại nhân đã trải qua chuyện gì? Lế nào ngài ấy bị kích thích gì ở dưới huyết trì sao? Không thì sao lại dọa mình như vậy!"
"Mình biết rồi, đại nhân lấy đức phục người, muốn tìm một cái cớ để giết mình! Chỉ cần mình ra tay, ngài ấy có thể giết mình luôn, khỏi bị gánh nặng tâm
lý"
'Không được, mình không được ra tay, mình không được ra tay!" Tuyết Trung Ảnh gào thét trong lòng.
Diệp Bắc Minh giật giật khóe miệng: "Đồ vô dụng này, ra tay đi!" "Không không không... đừng mài!"
Tuyết Trung Ảnh nước mắt nước mũi tèm lem, ôm đùi Diệp Bắc Minh: "Đại nhân, tôi biết sai rồi!"
"Cầu xin ngài đừng diễn nữa!" Diệp Bắc Minh: "..."
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười to: "Ha ha ha ha, nhóc con, cậu xem cậu dọa cậu ta sợ đến mức nào kìal"
Diệp Bắc Minh cạn lời: "Tôi không có dọa cậu ta, tiểu Tháp, ông xem tôi có còn sức để phản kháng không?"
"Trong tay anh ta có một kiện binh khí Đại Đế gần hoàn chỉnh, dù ông có ra tay, anh ta cũng có cơ hội giết tôi nhỉ?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: "Cậu ta không nghĩ đây là một cơ hội!"
Diệp Bắc Minh quyết định, thêm một mồi lửa!
Anh vung tay rạch một nhát lên cổ tay mình!
Hỗn Độn Đế Huyết nhỏ tí tách xuống đất!
"Ngươi xem, đây là Hỗn Độn Đế Huyết! Còn cả mẫu thạch Hỗn Độn nữa, bất cứ ai lấy được hai thứ này thì đều có thể tạo ra một cơ thể mang thể chất Hỗn Độn!" Diệp Bắc Minh hô to với mọi người.
Các tu võ giả ở hiện trường ngây người!
'Tên này điên rồi à?
"Bắc Minh, anh ta định làm gì vậy?" Diệp Quỳnh ngây người đứng im tại chỗ.
"Giết cậu ta đi!"
"Mẹ nó! Tôi không chịu nổi nữa rồi, Hỗn Độn Đế Huyết ngay trước mặt, cướp cho tôi!" Mười mấy bóng dáng lao lên, xông thẳng về phía Diệp Bắc Minh.
"Mẹ kiếp, cút hết cho tôi!"
Tuyết Trung Ảnh bất ngờ nổi giận!
Một cây giáo dài xuất hiện trong tay, trông anh ta như một chiến thần! Một người một giáo, lao ra đánh!
Tất cả hóa thành huyết vụ!
Sau khi giết xong mười mấy người, Tuyết Trung Ảnh lại xông tới, quỳ trước mặt Diệp Bắc Minh!
Ôm chặt đùi anh: "Đại nhân ơi... những người này không phải do tôi ra lệnh đâu! Đại nhân minh giám, chuyện này không liên quan đến tôi!"
Diệp Bắc Minh giật giật khóe miệng: "Được, ta biết rồi!"
"Thực ra, ngươi ra tay cũng không sao ái!"
"Không!"
Tuyết Trung Ảnh điên cưồng lắc đầu: "Không được, tuyệt đối không được!"
"Tuyết Trung Ảnh tôi tình nguyện làm con chó của đại nhân, chứ tuyệt đối không ra tay với đại nhân! Gâu gâu gâu gâu..."
Diệp Bắc Minh sững sờ! Nghẹn họng nhìn trân trối! Tuyết Trung Ảnh bị dọa hãi thật hả!
Đường đường là thánh tử Tuyết tộc, thế mà lại đi sủa tiếng chó trước mặt mọi người, chứ không dám ra tay với Diệp Bắc Minh!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không nhịn được cười to: "Ha ha ha ha, nhóc con! Tên này bị cậu dọa cho sợ mất mật rồi, xem ra cậu ta không dám ra tay với cậu nữa đâu!"
"Haiz."
Diệp Bắc Minh thở dài: "Ngươi đi đi!"
"Cảm ơn, cảm ơn đại nhân!"
Bịch bịch bịch bịch!
Tuyết Trung Ảnh dập đầu mười mấy cái liên tiếp, sau đó biến mất như thể được ân xát
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: "Tiếp theo phải làm sao?"
Diệp Bắc Minh nheo mắt: "Nếu trong tối đã có một đôi tay không muốn tôi chết! Vậy tôi sẽ tìm đường chết đến cùng!"
"Tôi cũng muốn xem xem, hẳn còn giữ mạnh cho tôi kiểu gì!"
"Tập trung đi về phía Dao Hi, Dao Trì, đi tìm bọn họ!”
Danh Sách Chương: