Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1317

Và đám người Mộc Tuyết Tình, Lôi Bằng đều dừng bước chân.

Chấn hãi nhìn về phía quan tài của lão tổ nhà họ Phương.

Phập!

Một tiếng vang lớn.

Quan tài nổ tung.

Lão tổ nhà họ Phương đứng thẳng người, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh như nhìn người chết: “Nhóc con, năm đó nhà họ Phương không thể giết được mẹ của mày, hôm nay sẽ giết đồ tạp chủng là mày!”

Lão tổ nhà họ Phương chưa chết?

Tất cả khách khứa đều chấn hãi nhìn qua.

“Lão tổ!”

Phương Vĩnh Tín quá vui mừng sụt sùi khóc lóc, quỳ dưới đất không ngừng dập đầu.

Quá kinh ngạc, quá bất ngờ!

Sau đó.

“Lão tổ, xin hãy giết hắn ta!”

“Kẻ này xông vào nhà họ Phương, giết võ đế nhà họ Phương, đúng là sỉ nhục nhà họ Phương!”

“Lão tổ, kẻ này là sát thần Diệp Bắc Minh! Đế quốc Thanh Long đã treo thưởng một trăm viên đan dược thiên phẩm để lấy cái đầu của hắn!”

Rất nhiều người nhà họ Phương gào lên.

Trong đôi mắt đỏ bừng đầy máu đều là vẻ tham lam!

Một trăm viên đan dược thiên phẩm.

Nếu tất cả đều cho nhà họ Phương, thì chắc chắn thực lực của nhà họ Phương sẽ tiến lên thêm bước!

Kiếm Quỷ cảm nhận được khí tức của lão tổ nhà họ Phương, tỏ vẻ mặt chấn hãi: “Võ đế đỉnh phong, Phương huynh đã tiến vào cảnh giới võ đế đỉnh phong rồi ư?”

“Suýt!”

Các vị khách khác đều hít khí lạnh.

Võ đế đỉnh phong?

Lôi Bằng lẩm bẩm: “Diệp Bắc Minh chết chắc rồi, cảnh giới võ đế có sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong”.

“Mỗi một cảnh giới nhỏ đều có thể sánh bằng một cảnh giới lớn của những cảnh giới dưới võ đế”.

Sắc mặt Mục Thừa nghiêm trọng: “Võ đế đỉnh phong, tương đương với sự khác biệt giữa đứa trẻ sáu tuổi và người trưởng thành!”

“Anh ta có thể tạo ra kỳ tích không?”

Tống Điệp Y nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc.

Lôi Bằng lắc đầu: “Không thể nào”.

“Nếu anh ta chết, thì chúng ta lại được nhẹ nhõm”, Mục Thừa nở nụ cười.

Tống Điệp Y gật đầu: “Cũng đúng”.

Bọn họ đều cho rằng, sát thần Diệp Bắc Minh chết chắc rồi.

Mộc Tuyết Tình cau mày, hơi lo lắng.

Cô ta nhìn sang một bà lão không nổi bật phía sau: “Kim Bà Bà, nếu có nguy hiểm thì ra tay cứu anh ta một mạng!”

Trông bà lão có vẻ rất phục tùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK