Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

 “Các ông là cái thá gì?”  

 

“Muốn cái đầu trên cổ tôi?”  

 

“Đan Đạo Minh?”  

 

“Thần Y Minh? Hahahaha, tôi đây sợ chắc!”  

 

Dứt lời, Diệp Bắc Minh giẫm mạnh chân nháy mắt đã nhảy vào trong đám đông.  

 

Gầm gừ!  

  Advertisement

Tiếng rồng ngâm khiếp hãi vang lên.  

 

Phụt! Phụt! Phụt!  

 

Từng người từng người nổ tung.  

 

“Đừng mà...”  

 

“Minh chủ, cứu mạng với...”  

  Advertisement

“Ác ma, tên này là ác ma!”  

 

Những lão già kia hoảng hốt la hét.  

 

Trong những thế lực khác, bọn họ sẽ được cung phụng chẳng khác gì thần linh.  

 

Nhưng lúc này đây bọn họ lại mặc cho Diệp Bắc Minh tàn sát.  

 

Giọng nói của Diệp Bắc Minh như sấm như sét vang lên trong đầu bọn họ: “Đan Đế? Y Tiên? Giỏi lắm à?”  

 

“Muốn giết Diệp Bắc Minh tôi sao? Chắc các người còn không biết tôi còn có một tên gọi khác là sát thần rồi!”  

 

Người của Đan Đạo Minh và Thần Y Minh vô cùng hoảng sợ.  

 

Bọn họ lũ lượt tháo chạy ra ngoài đại điện như phát rồ.  

 

Còn đâu khí phách quát tháo Diệp Bắc Minh vừa rồi chứ?  

 

Diệp Bắc Minh bước lên thi triển Ảnh Thuấn đứng chắn ngay cửa đại điện: “Muốn chạy? Chẳng phải các người đều muốn cái đầu trên cổ tôi sao?”  

 

“Tôi ở đây nè, các người mau chạy tới bắt tôi đi!”  

 

“Đồ súc sinh, tôi là Đan Đế cấp tám...”  

 

Một lão già run rẩy, chỉ tay vào Diệp Bắc Minh nói: “Cậu... sao cậu dám làm vậy?”  

 

Diệp Bắc Minh nhếch miệng nói: “Hàn Khiếu cũng là Đan Đế cấp tám đấy, hay là ông xuống dưới hỏi người ta đi?”  

 

Anh đưa tay lên.  

 

Kiếm hạ xuống.  

 

Lại một người nữa ra đi.  

 

Hoa Côn Luân vừa tới đại điện thì bắt gặp Diệp Bắc Minh đang tàn sát trong đó.  

 

Cả người ông ta cứng đờ, run rẩy, biểu hiện trông giống hệt với bọn Vương Bình An.  

 

‘Trời ơi... thằng nhóc này đang tàn sát người của Đan Đạo Minh và Thần Y Minh ư?’  

 

Chỉ trong nháy mắt, cả đại điện la liệt xác chết.  

 

Chỉ còn lại Trương Thiên Phàm và lão già mặc áo xám tro cảnh giới Vực Chủ kia.  

 

Diệp Bắc Minh chĩa kiếm Đoạn Long vào lão già áo tro: “Chuyện này không liên quan tới ông nên tôi cho ông hai sự lựa chọn!”  

 

“Một là cút!”  

 

“Hai là chết!”  

 

Lão già áo tro kia toát mồ hôi hột, cánh tay run cầm cập, nghĩ thầm: ‘Thằng nhãi này... thật... thật đáng sợ...’  

 

Không phải ông ta chưa từng nghe về chuyện Kiếm Tông và Long Đảo.  

 

Lão già áo xám tro cắn răng rồi nói: “Núi xanh còn đó, dòng nước vẫn trôi...”  

“Cáo từ!”  

 

 

Ngay sau đó.  

 

 

Ông lão mặc áo xám tro lập tức lao nhanh ra khỏi đại điện, biến mất trong nháy mắt.  

 

 

Mọi người chết trân nhìn, đường đường là một cường giả cảnh giới Vực Chủ lại bị cậu ta dọa chạy ư?  

 

 

Trong lòng Trương Thiên Phàm bừng lên cơn tức giận, định bụng phát tiết ra ngoài.  

 

 

Chát!  

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK