Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Lão quỷ Hắc Sơn cười to!  

 

"Tiểu sư đệ! Hức hức hức..."  

 

Hoàng hậu Hồng Đào đứng tại chỗ, nước mắt chảy ròng ròng.  

 

Liễu Như Khanh quỳ trên mặt đất, gào thét thảm thiết: "Vì sao chứ? Ông trời ơi, tại sao ông phải đối xử với tiểu sư đệ như vậy chứ?"  

 

"Sẽ không, sẽ không, tiểu sư đệ sẽ không chết đâu!"  

 

Vương Như Yên bi thảm gào lên, phun ra một búng máu từ trong tim.  

 

Mái tóc đen nhánh trong nháy mắt bạc trắng.  

 

Cô ấy như phát rồ, điên cuồng lao về phía đống hoang tàn của tháp Phù Đồ.  

 

Hai tay mềm mại điên cuồng đào bớt, chỉ chốc lát sau trở nên máu me đầm đìa!  

 

Khương Tử Cơ cũng xông lên đào cùng!  

 

Ân Hồng Mai cười ra tiếng: "Lão tổ, ngài nhìn xem!"  

 

"Những người này thật là thú vị, thực lực võ đạo mất rồi, còn cậy mạnh ở chỗ này đào đá!"  

 

Lãnh Nguyệt đứng ở nơi đó, đầu óc trống rỗng: "Minh Nhi chết rồi? Minh Nhi thế mà chết rồi!"

Nước mắt Lãnh Nguyệt chảy xuống dọc theo gò má: "Thanh Lam, tớ có lỗi với cậu, tớ thực sự có lỗi với cậu!"  

 

"Cậu phó thác Minh Nhi cho tớ, tớ lại chẳng thể bảo vệ cậu ta, tớ vô dụng thật mà!"  

 

Sắc mặt Sát Chủ trắng bệch: "Sư huynh, xin lỗi!"  

 

"Em không bảo vệ tốt cho đồ đệ của anh, sau này em cũng chẳng còn mặt mũi gặp anh nữa!"  

 

"Bắc Minh..."  

 

Hạ Nhược Tuyết nhìn đống đổ nát trước mắt, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng!  

 

Cô ấy như một cái xác không hồn, bước lại gần hồ dung nham bên cạnh!  

 

Một bước, hai bước, ba bước...  

 

Lúc đi đến cạnh hồ dung nham.  

 

Ầm ầm!  

 

Tiếng nổ vang lên, đống phế tích kia bắt đầu chấn động kịch liệt!  

 

"Có động tĩnh!"  

 

"Cái gì?"  

 

"Chẳng lẽ..."  

 

Tất cả mọi người đồng thời ngẩng đầu, nhìn về phía đống đổ nát kia!  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK