“Tôi biết ngay cậu sẽ không tha cho tôi... cậu còn muốn giết tôi sao? Con gái tôi đã cầu xin cậu rồi!”, Ngư Chính Dương sợ đến mềm nhữn dưới đất.
Liền sau đó, một mùi hôi thối bốc lên!
Ngư Chính Dương sợ đến tè ra quần!
“Vãi..”
“Ông ta còn là trưởng tử nhà họ Ngư đấy, nghe nói tương lai trở thành gia chủ nhà họ Ngư!”
“Lại sợ đến tè ra quần? Ha ha ha...”
Xung quanh vang lên trận cười chế nhạo.
Khuôn mặt già của Ngư Chính Dương đỏ bừng, nhưng trong lòng càng sợ hãi hơn: “Con gái, con gái ngoan... Thất Tình, chẳng phải con muốn làm trâu làm ngựa cho cậu ta sao?”
“Cậu xin cậu ta, con mau cầu xin cậu ta đừng giết bố...”
Sắc mặt Ngư Thất Tình tái nhợt, ngẩng đầu nhìn Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, vừa nãy anh lừa tôi phải không?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Diệp Bắc Minh tôi đã nói ra một lời, tứ mã nan truy, đã nói không giết bố của cô thì sẽ không giết ông ta!”
“Vậy... ý của anh Diệp là?”
Ngư Thất Tình nghi hoặc.
Lập tức hiểu ra, khuôn mặt tái nhợt hơi ửng đỏ: “Anh Diệp, tôi hiểu rồi, đợi tôi đưa bố về nhà họ Ngư!”
“Lập tức đến bên cạnh anh, làm trâu làm ngựa cho anhI” Ngư Chính Dương cũng thở nhẹ nhõm.
Chỉ cần mình không chết là được!
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Cô Ngư, cô hiểu lầm rồi, tôi không cần cô làm trâu làm ngựa!”
“Vũ khí của tôi, lần trước mất ở thành Thiên Dung”. “Chắc là nhà họ Ngư cô lấy rồi phải không?”
Ngư Thất Tình hiểu ra, gật đầu: “Anh Diệp, thanh kiếm đó đúng là ở nhà họ Ngư tôi!”
“Thất Tình bảo đảm, trong vòng ba ngày nhất định sẽ đưa vũ khí của anh Diệp đến Thái Dương Tông!”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Được, các người có thể đi rồi”.
Danh Sách Chương: