Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Ngay sau đó.  

 

Giọng nói của Chu Lạc Ly cất lên: "Nếu cứ khăng khăng Lạc Ly phải chọn, vậy thì tôi sẽ chọn rời khỏi nhà họ Chu!"  

 

"Sau này Chu Lạc Ly tôi đây mà lấy tài nguyên của nhà họ Chu để dùng, dù chỉ một chút thôi thì cũng sẽ bị cửu lôi đánh chết!"  

 

"Cái gì cơ?"  

 

Chu Đỉnh Phong sững sờ, nổi cơn tam bành: "Lạc Ly, mày nghiêm túc thật đấy à?"  

 

"Mày hãy nghĩ cho bố mẹ mày, nghĩ cho gia tộc đi!"  

 

"Những năm qua, gia tộc đã dốc bao tâm huyết để bồi dưỡng mày, thế mà mày lại rời bỏ nhà họ Chu chỉ vì Diệp Bắc Minh ư?"  

 

"Đồ vong ơn bội nghĩa, đồ quên nguồn quên gốc!"  

 

Chu Đỉnh Phong tức chết đi được!  

 

Ngạo Vô Tình nhếch mép cười nghiền ngẫm: "Chu Đỉnh Phong, người nhà họ Chu các anh đỉnh thật đấy".  

 

Lăng Huệ cũng cười nhạo báng: "Chẳng thế còn gì, quá đỉnh ấy chứ!"  

 

"Bao nhiêu người có mặt ở đây mà lại bảo là đứng cùng một chiến tuyến với Diệp Bắc Minh, nghĩa là các anh đang tuyên bố nhà họ Chu và Diệp Bắc Minh chung một chiến tuyến đấy à?"  

 

Ngạo Vô Tình gật đầu: "Có lẽ là vậy rồi".  

 

Chu Lạc Ly nhíu mày: "Sao hai vị tiền bối lại ăn nói linh tinh như vậy? Chu Lạc Ly tôi đây đã rời khỏi nhà họ Chu rồi".  

 

"Toàn bộ hành động của tôi không liên quan gì tới nhà họ Chu cả!"  

 

Ngạo Vô Tình hừ lạnh: "Cô nói vậy thì ai tin? Cô nói mình đã rời khỏi nhà họ Chu là hết liên quan rồi chắc?"  

 

"Cô thử giải thích với nhà họ Giang xem họ có tin không đi?"  

 

Lăng Huệ nghiền ngẫm nhìn Chu Lạc Ly: "Con bé này, cô đã thành công đẩy nhà họ Chu vào bước đường cùng rồi đấy".  

 

"Nếu tôi là cô, tôi sẽ tự sát để tạ tội luôn cho xong!"  

 

Gương mặt kiều diễm của Chu Lạc Ly bỗng chốc trắng bệch.  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Chị Lạc Ly, chị đừng nhiều lời với hạng người như bọn họ làm gì".  

 

"Không cần tốn nước miếng gì hết, cứ giết là xong!"  

 

Ánh mắt anh trở nên âm trầm, luồng sát ý long trời lở đất bộc phát ra từ anh.  

 

Diệp Bắc Minh nhẹ nhàng giơ tay lên, kiếm Đoạn Long chủ động bay vào trong tay anh, phi thẳng một mạch về phía hai người Ngạo Vô Tình và Lăng Huệ.  

 

"Thằng ôn con này, mày đúng là to gan!"  

 

Khóe mắt Ngạo Vô Tình và Lăng Huệ khẽ giật giật, bọn họ vừa bực tức vừa thấp thỏm lo sợ.  

 

Diệp Bắc Minh thoắt cái xuất hiện trước mặt hai người rồi chém một nhát kiếm xuống.  

 

"Bọn ta là cảnh giới Thần Chủ đấy, mày tưởng bọn tao cũng là cảnh giới Thần Vương như Dư Thục Nhàn chắc?"  

 

Hai người họ quát tháo, toàn bộ chân nguyên khắp cơ thể dâng trào, hai luồng kình khí tấn công về phía Diệp Bắc Minh.  

 

 

Diệp Bắc Minh cười khẩy: "Cảnh giới Thần Vương thì ghê gớm lắm chắc?"  

 

Ánh mắt của Ngạo Vô Tình lạnh như băng: "Ranh con, mày sẽ biết cảnh giới Thần Vương có ghê gớm hay không ngay sau đây thôi!"  

 

Vừa dứt lời, Ngạo Vô Tình bỗng dưng gào lên!  

 

"A!"  

 

Ngay giây phút chạm tay đến kiếm Đoạn Long, nó đột ngột nổ tung, thân thể ông ta bị đánh bay ra ngoài.  

 

Lăng Huệ chứng kiến cảnh tượng ấy thì khuôn mặt già nua tái mét, bà ta rụt tay về, xoay người né tránh.  

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK