Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Trên bầu trời Tổng viện Giám Sát mây đen tụ tập, một tia chớp giáng xuống chỗ Thẩm Thiên Quân.  

 

 

“Thiên Kiếp!”  

 

Người tu võ ở đây tái mét mặt mày.  

 

Thẩm Thiên Quân cười ngạo mạn, chủ động nhảy vào trong thiên kiếp.  

 

Một tiếng sau, thiên kiếp biến mất.  

 

Chỉ còn lại Thẩm Thiên Quân thong dong bước ra khỏi tia chớp ấy, hắn ta đã độ kiếp thành công.  

  Advertisement

Cùng lúc đó, tinh huyết của Diệp Bắc Minh đã tiêu tan.  

 

Tuy rằng Diệp Thanh Lam vẫn yếu như trước nhưng đã vượt qua cơn nguy hiểm.  

 

“Thật may quá!”  

 

“Chủ mẫu không sao hết!”  

 

Mười vị sư tỷ vui vẻ bật khóc.  

  Advertisement

Hầu Tử đỏ mắt bước tới nói: “Anh Diệp, anh không sao chứ?”  

 

Diệp Bắc Minh yếu ớt lắc đầu: “Tôi không sao”.  

 

Nhưng không một ai chú ý bọn họ.  

 

Dù sao giờ Thẩm Thiên Quân mới là người nổi bật nhất.  

 

Vạn Huyết Kiếm Chủ bước lên chúc mừng: “Chúc mừng cậu Thẩm ạ!”  

 

Phó Thương Long, Huyết Thí Thiên, quỷ mẫu Bạch Liên và phu nhân Hợp Hoan hoàn hồn lại.  

 

Lòng thầm mắng: ‘Đồ cáo già, nhanh miệng thật đấy!’  

 

Bọn họ sợ chậm chân bèn tiến lên cúi đầu: “Chúc mừng cậu Thẩm!”  

 

Ban đầu, Thẩm Thiên Quân là cảnh giới Chân Huyền sơ kỳ còn bọn họ là cảnh giới Giới Chủ đỉnh phong.  

 

Thực lực hai bên chỉ cách một bước, chênh lệch không quá lớn.  

 

Nhưng bây giờ.  

 

Bọn họ đã cách biệt ba cảnh giới lớn.  

 

Thẩm Thiên Quân không thèm nhìn bọn họ, chỉ hờ hững nhìn Diệp Bắc Minh: “Ranh con, hiếu thảo thật đấy!”  

 

“Bây giờ thì mau quỳ xuống dưới chân tôi đi!”  

 

“Sau khi lấy hết long mạch trong cơ thể cậu, tôi cam đoan sẽ không làm tổn thương một ai có quan hệ với cậu!”  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng, định bụng nói gì đó.  

 

Bỗng nhiên.  

 

Hầu Tử chửi ầm lên: “Mẹ kiếp, mày giả vờ cái quần á!”  

 

“Nếu chẳng phải mày cướp long mạch của anh Diệp thì anh Diệp nhà tao chém mày chết ngắc rồi!”  

 

“Bảo anh Diệp quỳ xuống dưới chân mày hả? Con mẹ mày xứng à?”  

 

“Cho mày một cơ hội, mau cút xuống quỳ gối dưới chân anh Diệp đi!”  

 

Hầu Tử hét to tiếp: “Nếu không, anh Diệp nhà tao sẽ cho mày muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong!”  

 

Ôi!  

 

Cả Tổng viện Giám Sát yên lặng đến đáng sợ, thời gian như ngừng trôi.  

 

Hàng trăm ánh mắt đều tập trung vào người Hầu Tử.  

 

Đến cả Diệp Bắc Minh cũng sửng sốt: “Hầu Tử?”  

 

Mắt Hầu Tử đỏ ngầu, nhếch mép cười nói: “Anh Diệp, đằng nào cũng chết mà!”

“Cho hắn ta biết thế nào là lòng nhiệt huyết của Hoa tộc chúng ta!”  

 

“Con mẹ nó, tinh hoa đất nước dùng trên người tên ác độc này thật thích hợp!”  

Hàng trăm người sợ vỡ mật.  

 

 

‘Thằng nhãi này là ai? Sao lại to gan thế!’  

 

 

‘Không hổ là người bên cạnh Diệp Bắc Minh, điên giống hệt cậu ta!’  

 

 

Mọi người đều kinh hãi nghĩ thầm.  

 

 

Cả đám không dám thở mạnh, bầu không khí chìm trong tĩnh lặng.  

 

 

“Hahahaha!”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK