Trong một thung lũng cách biệt với thế giới bên ngoài. Hai người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi xếp bằng trên đất. Một người không thoa phấn son, đẹp nghiêng nước nghiêng thành!
Trên đầu người còn lại mọc hai cái tai, phía dưới thắt lưng có chín chiếc đuôi hồ ly!
Chính là thất sư tỷ Liễu Như Khanh cùng lục sư tỷ Đạm Đài Yêu Yêu!
Đột nhiên.
Một bà lão còng lưng chống gậy cưỡi gió mà đến.
“Sư phụ!”
Liễu Như Khanh và Đạm Đài Yêu Yêu lập tức đứng lên hành lễ!
Bà lão còng lưng nhàn nhạt hỏi: “Các con tới Luân Hồi tông bao lâu rồi?” Hai người nghe vậy đều khựng lại.
Mặc dù không biết tại sao sư phụ lại hỏi như vậy nhưng vẫn thành thực trả lời: “Thưa sư phụ, đã một trăm năm rồi”.
“Trăm năm?”
Bà lão còng lưng gật đầu cười với hai người: "Một trăm năm trước, ta cưỡng ép đưa hai người các con đến Luân Hồi tông, các con sẽ không trách cứ ta chứ?”
Hai người bất giác đưa mắt nhìn nhau.
“Sư phụ, người đã dạy bảo chúng con tu võ suốt trăm năm qual”
"Hiện tại chúng con đã đều đạt tới cảnh giới Đạo Tổ đỉnh phong, chỉ thiếu một bước nữa là tiến vào Đạo Tôn!”
“Chúng con cảm ơn người còn không kịp, sao còn có thể vô ơn mà trách người đây?”
Hai người lắc đầu.
“Được!”
Bà lão còng lưng mỉm cười yên lòng, quay đầu hỏi tiếp: “Ta nhớ là lúc đầu hai con vẫn luôn tìm kiếm một người tên Diệp Bắc Minh phải không?”
Nghe được ba chữ này. Đôi mắt của Liễu Như Khanh và Đạm Đài Yêu Yêu thoắt cái đỏ hoe.
“Không giấu gì sư phụ, chúng con tới biển Hỗn Độn chính là để tìm tiểu sư đệ”, Đạm Đài Yêu Yêu trả lời.
Bà lão còng lưng hừ lạnh một tiếng: “Nếu như ta nói với các con vị tiểu sư đệ đó đã chết rồi thì sao?”
“Cái gì?” Thân thể yêu kiều của cả hai run rẩy.
Liễu Như Khanh thở gấp, vội bước lên hỏi: “Sư phụ, người đang lừa con có đúng không?”
“Sư phụ, ngươi đang nói đùa sao?”, con ngươi Đạm Đài Yêu Yêu co rụt lại.
Bà lão còng lưng lắc đầu: “Con nhìn ta giống như đang đùa cợt lắm sao? Từ mười ngày trước, ta đã được nghe nói tới cái tên Diệp Bắc Minh này...”
Bà lão lần lượt giải thích sự việc tại đại hội Thiên Đan và dị hỏa cho hai người họ.
"Một ngày trước, hắn bị một đám người chặn lại ở một hải vực trong biển Hỗn Độn”.
“Nhưng tên nhóc này đúng là đủ tàn nhẫn, vậy mà lựa chọn tự bạo ngay. trước mặt hàng vạn người!"
“Một hơi kéo theo hàng chục ngàn người thương vong, toàn bộ những người thuộc cảnh giới Đạo Tổ đều bị thương nặng, từ Đạo Tôn trở lên cũng bị thương mười mấy người...”
Liễu Như Khanh nghe được tin dữ thì điên cuồng lắc đầu: "Không thể nào! Tuyệt đối không thể!"
“Sao tiểu sư đệ có thể lựa chọn tự bạo... là giả!” "Sư phụ, đây nhất định là giả! Người đang lừa chúng con có đúng không?”
Giọng nói của bà lão lưng gù lạnh băng: “Không tin thì các con có thể tự mình ra ngoài nghe ngóng một chút!”
Dứt lời liền vươn tay chỉ thẳng lên trời, trực tiếp kích hoạt trận pháp bao. quanh thung thũng!
“Đừng mài” Liễu Như Khanh đau đớn ngồi sụp xuống đất, hai tay ôm chặt lấy đầu! Không có cách nào chấp nhận sự thật này!
Đạm Đài Yêu Yêu siết chặt nắm đấm, móng tay đâm sâu vào da thịt khiến lòng bàn tay rỉ máu từ lúc nào không hay.
Danh Sách Chương: