Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

“Cậu… Cậu Tuyệt... Tôi chọn thần phục!”  

 

Người Vạn Càn run rẩy, nhục nhã tới tột cùng!  

 

Con ngươi của Vạn Tuyệt giá lạnh: “Xem ra mày vẫn không hiểu chuyện rồi!”  

 

Vạn Càn tuyệt vọng nhắm mắt lại: “Đế tử, Vạn Càn tôi chọn thần phục!”  

 

“Ha ha ha ha!”  

  Advertisement

Nghe thấy hai tiếng “đế tử”, Vạn Tuyệt cười ứa cả nước mắt: “Vạn Càn à Vạn Càn, mày đúng là một thằng rác rưởi từ đầu đến chân!”  

 

“Mọi người nghe thấy cả rồi chứ? Từ nay ai là đế tử?”  

 

Mười mấy tên cảnh giới Động Hư đồng loạt quỳ một chân xuống: “Tham kiến đế tử Vạn Tuyệt!”  

 

Vạn Càn quỳ dưới đất, mặt xám như tro!  

  Advertisement

...  

 

Cùng lúc đó, sâu trong thành Huyết Linh.  

 

Một luồng sóng năng lượng quét qua!  

 

Huyết Hồng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên trời: “Nguy rồi, ông ta cũng quay về rồi!”  

 

Diệp Bắc Minh thắc mắc: “Ai cơ?”  

 

Đôi mắt đẹp của Huyết Hồng nheo lại: “Chủ Luân Hồi!”  

 

“Gì cơ? Chủ Luân Hồi!”  

 

Diệp Bắc Minh biến sắc.  

 

Anh từng nghe thấy cái tên này vô số lần, cuối cùng giờ cũng sắp gặp phải người này rồi sao?  

 

Diệp Bắc Minh nghiêm túc hỏi: “Ông ta mạnh lắm à?”  

 

Đôi mắt của Huyết Hồng lóe lên một chút sợ hãi: “Năm xưa, chủ Luân Hồi đã đánh cắp bảy mảnh vỡ của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!”  

 

“Mười tám vị Chủ Thần chúng tôi vâng lệnh đi bắt ông ta về quy án, trận chiến đó đã làm toàn bộ mười tám vị Chủ Thần ngã xuống!”  

 

“Chủ Luân Hồi cũng bị trọng thương, còn mảnh vỡ của tháp Càn Khôn Trấn Ngục thì không rõ tung tích!”  

 

Mặc dù cô ta không trả lời thẳng vào câu hỏi.  

 

Nhưng một mình chủ Luân Hồi có thể giết được mười tám vị Chủ Thần, có thể thấy thực lực của ông ta kinh khủng nhường nào!  

 

“Tiểu Tháp đã bị vỡ từ trước đó rồi à?”  

 

Diệp Bắc Minh không mấy kinh ngạc.  

 

Điều anh quan tâm hơn cả là tháp Càn Khôn Trấn Ngục!  

 

Thấy Diệp Bắc Minh bình tĩnh như vậy, Huyết Hồng ngạc nhiên: “Chủ nhân, anh không sợ à?”  

 

Diệp Bắc Minh cười: “Lúc tôi còn là một võ giả bình thường, tôi cảm thấy Tông Sư rất mạnh, không thể với tới được!”  

 

“Khi tôi tới cảnh giới Tông Sư, tôi mới phát hiện ra, hóa ra Tông Sư cũng chỉ vậy mà thôi”.  

 

“Cho nên, hiện tại, tôi thấy Chủ Thần rất mạnh nhưng một khi tôi tới cảnh giới Chủ Thần!”  

“Thì cũng chỉ vậy mà thôi!”  

 

 

Mắt anh lóe lên: “Tôi thấy hứng thú với chủ Luân Hồi hơn, rốt cuộc ông ta là người như thế nào?”  

 

 

Huyết Hồng nhìn xoáy vào Diệp Bắc Minh.  

 

 

Cô ta im lặng một lát rồi gật đầu: “Chủ Luân Hồi là người Hoa, ông ta là phản đồ của Hoa tộc!”  

 

 

“Gì cơ?”  

 

 

Diệp Bắc Minh giật mình.  

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK