Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt xoay chuyển, lạnh lùng nhìn chăm chăm Diệp Bắc Minh!

Hai vị thần sử tiến lên, dùng xích sắt khóa Giang Hiêu lại. Anh ta quay đầu lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh, vẻ mặt điên cuồng uy hiếp nói: 'Diệp Bắc Minh đúng không? Tôi sẽ nhớ kỹ anh, tôi cam đoan anh sẽ rất hối hận cho xem!"

"Còn có từng người bên cạnh anh, Giang Hiêu tôi đều nhớ kỹ, Giang Hiêu tôi đều nhớ sẽ nhớ hết!"

"Các người sẽ biết cái gì gọi là chó dại! Hahaha..." Bả vai điên cuồng run lên khi bật cười!

Đột nhiên, một bóng người nhanh chóng lao ra, đứng trước mặt Giang Hiêu!

Một bàn tay to không hề dè dặt rơi xuống! "Anh muốn làm gì?"

Con ngươi của Giang Hiêu kịch liệt co rút lại! "Mau cởi trói cho tôi!"

Giang Hiêu điên cuồng giấy giụa, đáng tiếc cả người đều bị xiềng xích trói chặt.

Hoàn toàn không thể phát huy được sức mạnh! "Không muốn..."

Với một tiếng gầm lớn, sương máu nổ tung! Thế giới đột nhiên trở nên yên tĩnh!

Triệu Vân Phi liếc nhìn Từ Ngạo: "Xem ra lại có nhiều thêm một đối thủ mạnh!"

Từ Ngạo nhướng mày: "Ba điểm số cao nhất nhất định là của chúng ta. Nếu anh ta dám làm loạn... giết!"

Lê Mộng Ly hoảng sợ trợn to hai mắt, tim gần như ngừng đập!

Hầu Tử nắm chặt quả đấm, nhiệt huyết sôi trào!

Thân thể mềm mại của Diệp Vy Ny hơi run lên, ngạc nhiên nhìn bóng lưng của Diệp Bắc Minh!

Mọi người trong nhà họ Diệp đều nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ mặt kính nể: "Cậu Diệp đã ra mặt vì chúng tôi như vậy. Sau này, nếu có ai dám gây khó dễ với cậu Diệp thì sẽ là kẻ thù của chúng tôi! Đệt!"

"Sao anh dám...

Sắc mặt Trần Vạn Lê lập tức trở nên trắng bệch, lảo đảo. lui về sau bảy tám bước.

Anh trai Giang Hiêu đã hứa, cho dù như thế nào cũng phải bảo vệ tính mạng của em trai bằng mọi giá!

Hiện tại, Giang Hiêu bị người khác đánh không còn gì cả ngay trước mặt mọi người!

Anh ta phải giải thích thế nào đây?

"Xin hỏi thần sử, Giang Hiêu đã công khai giết người như vậy, tôi chém chết Giang Hiêu có tội gì sao?"

Trần Vạn Lê gần như nghiến răng, chỉ hận có thể lao tới xe nát Diệp Bắc Minh!

Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, anh ta chỉ có thể thốt ra ba chữ: "Không có tội!"

Diệp Bắc Minh cũng lười nhìn Trần Vạn Lê lần nữa, xoay người lại nhìn mấy người Chu Nhược Giai, Hầu Tử, Long Khuynh Vũ, Diệp Vy Ny ở bên cạnh.

Diệp Vy Ny cảm kích nói: "Anh Diệp, nhà họ Diệp của chúng tôi nợ anh một ân tình rất lớn!"

"Sau này, anh Diệp cần gì ở chỗ chúng tôi thì cứ mở miệng!"

"Anh Diệp, từ nay trở đi, chuyện của anh chính là chuyện của chúng tôi!"

Những người còn lại trong nhà họ Diệp vỗ ngực.

Vào lúc này, ở bên cạnh đài Phong Thần, ánh mắt của cô gái mặc áo trắng lóe lên: "Vị tiểu sư đệ này của cô hình như có chút gì đó đặc biệt!"

Sâu trong đáy lòng vang lên một giọng nói yếu ớt kiêu ngạo: "Hừi Đó là tiểu sư đệ của tôi, đứa con kiêu hãnh của trời!"

"Chấp niệm vẫn còn mạnh mẽ như vậy sao?"

Cô gái mặc áo trắng nhướng mày một cái: "Chờ khi tôi tiến vào Thần Giới thì chấp niệm cuối cùng này của cô cũng sẽ hoàn toàn biến mất!"

Đột nhiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK