Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

 Anh cũng có thể thả một con Thú Vương ra diệt sạch những người ở đây.  

 

Bỗng nhiên.  

 

“Lâm Vân, dừng tay!”  

 

Một lão già quát to, nhanh chóng đi tới: “Không biết rõ người nọ là ai thì đừng làm bậy!”  

 

Lâm Vân nhíu mày: “Sư phụ, đây là khu vực cấm đấy, người này bỗng nhiên xuất hiện ở đây”.  

  Advertisement

“Rồi đúng lúc gặp chúng ta, chắc chắn là nhắm vào chúng ta rồi!”  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Anh nghĩ nhiều rồi, tôi không có hứng thú gì với nhóm của anh hết”.  

 

Ông già kia liếc nhìn Diệp Bắc Minh rồi tự giới thiệu: “Lão phu là Thôi Nhân Lôi, là người phụ trách của thương hội nhà họ Thôi”.  

 

“Chúng tôi vốn đi ngang qua rìa khu vực cấm, bỗng nhiên thấy có thú triều xuất hiện”.  

  Advertisement

“Chúng tôi tới đường cùng đành phải tới đây!”  

 

Dứt lời, ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Chẳng biết sao cậu lại tới đất này thế?”  

 

Thấy người kia khách khí như vậy, sắc mặt Diệp Bắc Minh dịu bớt: “Tôi không phải là người ở đây!”  

 

“Hả? Cậu tới từ thế giới bên ngoài sao?”  

 

Ông lão kia còn chưa nói chuyện thì đôi mắt cô gái đằng sau đã lóe sáng: “Thế giới bên ngoài có vui không? Nó trông như thế nào thế?”  

 

Diệp Bắc Minh nhìn sang cô gái đó.  

 

Đôi mắt cô gái to tròn, làn da trắng nõn.  

 

Trông khoảng mười sáu mười tuổi, ngũ quan tinh xảo rõ ràng.  

 

Đúng là mỹ nhân khó gặp.  

 

Thôi Nhân Lôi bất ngờ hỏi: “Cậu đến từ bên ngoài Thiên Uyên à?”  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đúng vậy!”  

 

Nháy mắt tinh thần Thôi Nhân Lôi buông lỏng.  

 

Những người còn lại thấy thế thì thả lỏng, không còn cảnh giác nữa.  

 

Lâm Vân nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh, không biết anh ta đang nghĩ gì.  

 

Diệp Bắc Minh thấy hơi kỳ lạ: “Các người biết tôi đến từ bên ngoài Thiên Uyên mà sao lại không sợ hãi?”  

 

Thôi Nhân Lôi mỉm cười: “Quả thật có rất nhiều người từ bên trên rớt xuống, hầu như cách một khoảng thời gian đều có một vài người xui xẻo”.  

 

“Sau khi bọn họ rớt xuống đây thì không thể sử dụng thực lực võ đạo của mình được nữa!”  

 

“Vậy nên, tất nhiên là chúng tôi không sợ hãi rồi”.  

 

“Tại sao lại thế?”, Diệp Bắc Minh khó hiểu.  

 

Thôi Nhân Lôi ngạc nhiên.  

 

"Bị người khác biết mình không thể vận dụng thực lực võ đạo của mình mà lại không hề căng thẳng sao, lẽ nào là đồ ngốc?”  

 

Cô gái kia không hề đề phòng nói: “Trừ phi là người sinh ra ở Thiên Uyên, nếu có người từ thế giới bên ngoài rớt xuống Thiên Uyên”.  

“Thực lực cả người sẽ trở về số không, trừ phi dùng một loại đan dược có tên là Giáng Trần Đan để khôi phục thực lực!”  

 

 

“Chúng tôi gọi đây là sự nguyền rủa của thần linh!”  

 

 

Diệp Bắc Minh khó hiểu: “Sự nguyền rủa của thần linh là gì?”

 

Cô gái giải thích: “Theo truyền thuyết, Thiên Uyên là một lục địa của Thần Giới, sau đó cuộc chiến giữa các Thiên Thần nổ ra”.  

 

“Làm cho mảnh lục địa này sụp đổ, Thiên Uyên chỉ là một mảnh đất của lục địa”.  

 

 

“Bất kỳ ai ở thế giới bên ngoài đến Thiên Uyên đều sẽ bị thần nguyền rủa, thực lực của người đó sẽ biến mất!”  

 

 

Diệp Bắc Minh gật đầu, ra chiều suy tư.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK