Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chuyện con giết Ô Đạo Nguyên, đã vô cùng mạo hiểm rồi!”  

 

Lãnh Nguyệt tóm chặt Diệp Bắc Minh, kéo anh vào trong lòng.  

 

Suýt ép chết Diệp Bắc Minh!  

 

“Minh Nhi, hứa với dì, trước khi con chưa có thực lực tuyệt đối, thì đừng mạo hiểm!”  

 

Diệp Bắc Minh có thể cảm nhận được trái tim Lãnh Nguyệt đập điên cuồng.  

 

Có thể nhìn ra, Lãnh Nguyệt thực sự lo sợ anh sẽ làm ra hành động thiếu suy nghĩ!  

 

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lát: “Được, dì Nguyệt, con hứa với dì”.  

 

“Có thể buông ra con trước không?”  

 

Lúc này Lãnh Nguyệt mới buông Diệp Bắc Minh ra.  

 

“Phì!”  

 

Bỗng nhiên, bà ta phì cười.  

 

Khuôn mặt lập tức đỏ ửng, cười đến rung cả người: “Ha ha ha, thật không ngờ!”  

 

“Cậu nhóc con lại mạnh như vậy? Ngay cả Ô Đạo Nguyên và Hình Sư cũng bị con giết”.  

 

Bà ta tiến lên nâng cằm của Diệp Bắc Minh, tiện tay tháo mặt nạ xuống.  

 

Còn nháy mắt một cái trêu đùa: “Nếu mẹ con biết chuyện này, liệu có vui mừng đến phát điên không?”  

 

“Ấy…”  

 

Diệp Bắc Minh hơi thộn người.  

 

Người phụ nữ này sao lại trở mặt còn nhanh hơn lật sách vậy?  

 

Vừa nãy còn có vẻ lo lắng.  

 

Bây giờ đã vui mừng rồi!  

 

“Khà khà khà!”  

 

Lãnh Nguyệt ngắm khuôn mặt của Diệp Bắc Minh: “Góc cạnh rõ ràng, còn có vẻ lạnh lùng”.  

 

“Minh Nhi, dì phát hiện con rất điển trai”.  

 

“Dì Nguyệt giới thiệu cho con một mối hôn sự, cô ấy tuyệt đối là đại mỹ nữ!”  

 

“Tuy tuổi tác hơi cách biệt với con, nhưng dì Nguyệt bảo đảm tuyệt đối không vấn đề”.  

 

Lãnh Nguyệt nói, ghé mặt đến.  

 

Gần như áp sát Diệp Bắc Minh!  

 

Diệp Bắc Minh sợ giật mình: “Vãi, dì Nguyệt, dì đừng đùa”.  

 

“Dì là bạn thân của mẹ con đấy!”  

 

Anh thừa nhận Lãnh Nguyệt rất đẹp, cũng không thua kém gì với mấy vị sư tỷ!  

 

Nhưng…  

 

Làm sao có thể!  

 

“Dì Nguyệt, con còn có chút chuyện, con đi trước đây”.  

 

Anh cất mặt nạ và áo choàng, nhanh chóng lao ra khỏi phòng.  

 

Lãnh Nguyệt ngẩn người, nhanh chóng phản ứng lại, đỏ bừng mặt!  

 

Chắc không phải cậu bé này hiểu lầm chứ?  

 

Cắn răng: “Nhóc thối! Dì nói đến một cô cháu gái của dì, con nghĩ gì thế hả?”  

 

Nhìn Diệp Bắc Minh vội vã bỏ chạy, khóe miệng của Lãnh Nguyệt nhếch lên nụ cười: “Hừ, cậu bé con!”  

 

…  

 

Một đám đệ tử vừa nhập môn đứng trên quảng trường của Thanh Huyền Tông.  

 

Đệ tử lần này có chất lượng rất cao, không thiếu vài mỹ nữ tuyệt sắc khiến người ta kinh ngạc!  

 

Nếu Diệp Bắc Minh có mặt ở đây, nhất định sẽ nhận ra hai người trong đó.  

Tô Thanh Ca!  

 

Một người khác, Tiêu Nhã Phi!  

 

Cô ta cũng gia nhập Thanh Huyền Tông!  

 

Tiêu Dung Phi đi đến: “Sao em cũng đến đây?”  

 

Sau khi cô ta có được tin, lập tức chạy đến đón Tiêu Nhã Phi.  

 

Tiêu Nhã Phi cười hi hi: “Em đến tìm anh Diệp, chẳng phải chị viết thư về nói anh Diệp ở Thanh Huyền Tông sao?”  

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK