Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

 “Nếu không nhờ nhà họ Lạc còn một vài người hầu trung thành nên ba người bọn chị mới có cách sống sót chạy ra khỏi nhà họ Lạc!”  

 

“Cái gì!”  

 

Lòng Diệp Bắc Minh dấy lên một cơn tức giận.  

 

Anh đau lòng nhìn đại sư tỷ.  

 

Năm ấy, Diệp Bắc Minh cũng tận mắt chứng kiến bố mẹ chết thảm.  

 

Tuy rằng sau này anh đã biết họ là bố mẹ nuôi của mình.  

  Advertisement

Nhưng nỗi đau xé lòng ấy đời này khiến anh lòng quên được.  

 

Bỗng nhiên.  

 

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc à, có một người tu võ cảnh giới Giới Chủ đỉnh phong đang tới đây!”  

 

“Khí tức trên người kẻ đó khá giống với trên người đại sư tỷ, có lẽ hung thủ chính là người này!”  

 

Sát ý cuồn cuộn ánh lên trong mắt Diệp Bắc Minh: “Cách bao xa?”  

 

“Ba trăm lý!”  

 

Diệp Bắc Minh ổn định vết thương của Lạc Khuynh Thành.  

 

Rồi anh từ từ đứng dậy.  

 

Anh vung tay, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay.  

 

Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời, luồng ma khí đen tuyền cuồn cuộn trên người.  

 

Người của Tổng viện Giám Sát kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh, lúc này, anh như bị thiêu đốt trong một ngọn lửa màu đen.  

 

Một bóng người đen tuyền xẹt qua như sao chổi bay tới, đứng trên bầu trời Tổng viện Giám Sát nhìn xuống mọi người.  

 

Người nọ chính là Hàn Khâu.  

 

Lão ta cười khẩy nói: “Chạy à, sao không chạy tiếp nữa đi?”  

 

Diệp Bắc Minh trầm giọng quát: “Tháp nhỏ, giữ người sống!”  

 

“Được!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp lại, lực lượng bỗng bùng nổ.  

 

Diệp Bắc Minh giậm chân, mặt đất ầm ầm nứt vỡ.  

 

Thoáng chốc anh đã xuất hiện ngay trước mặt Hàn Khâu, cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém xuống.  

 

Hàn Khâu sửng sốt, nổi giận quát: “Cái gì thế, sao lại dám chủ động ra tay với lão phu chứ?”  

 

“Lão phu ban cho cậu...”  

 

Từ “cái chết” còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng.  

 

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đã giáng xuống người Hàn Khâu.  

 

Lão ta rớt từ trên trời cao xuống như một con chó chết rồi đâm thẳng xuống mặt đất tạo một cái hố sau bự tổ chảng.  

 

"Không thể nào, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì thế?"  

 

Hàn Khâu nằm trong hố, đan điền vỡ nát, sức mạnh cả người biến mất.  

 

Lão ta không thể tin nổi trừng to mắt.  

 

Lão ta còn chưa kịp phản ứng lại thì một bàn tay chộp tới tóp cổ lão ta.  

 

Bàn tay đó tóm lão ta tới chỗ đại sư tỷ.  

 

Rồi vứt Hàn Khầu xuống đất như vứt rác.  

 

Lúc này Hàn Khâu mới thấy rõ gương mặt lạnh lùng hé ra: “Cậu là ai? Cậu có biết tôi là ai không hả?”  

 

“Tôi đến từ nhà họ Hàn ở Thánh Vực, cậu dám làm tôi bị thương hả?”  

"Cậu dám làm điều đó sao?"  

 

 

Đôi mắt Lạc Vô Tà đỏ bừng: “Chính là lão ta, chính lão ta đã đánh chị tôi bị thương!”  

 

 

Diệp Bắc Minh giẫm nát đùi Hàn Khâu: “Ông nói tôi nghe thử hậu quả khi đắc tội nhà họ Hàn là gì?”  

 

 

“Á!”  

 

 

Hàn Khâu la hét như heo chọc tiết, đôi mắt lão ta chứa đầy sự cay độc: “Đồ súc sinh, sao cậu dám đối xử với tôi như vậy hả?”  

 

 

“Tôi muốn giết cậu...”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK