Vài vị trưởng lão bị thương nặng đều bị bắt giữ lại! Ngay cả khi cha của cô ta xuất quan xong cũng bị thương tổn nặng nề! “Ha ha, tại sao? Rốt cuộc là vì sao? Phượng Cửu tôi rốt cuộc đã làm sai
chuyện gì? Không lẽ chỉ vì một Diệp Bắc Minh mà toàn bộ Phượng tộc tôi phải chôn cùng hay sao?”
“Tổ tiên à, lời tiên tri của người là thật sao? Người này rốt cuộc dẫn dắt Phượng tộc tới đỉnh cao hay vực thẳm diệt vong đây?”
Trong lòng Phượng Cửu đã tuyệt vọng cùng cực!
Đế Ngao nhìn hướng Đế Gơ hỏi: “Em gái à, tình huống thế nào rồi? Tên tạp chủng đó đã ra ngoài chưa?”
Đế Cơ lắc đầu với vẻ mặt thờ ơ: “Anh, còn chưa đâu, sau khi tiến vào cấm địa, tên tiểu tạp chủng đó vẫn chưa từng xuất hiện!”
"Hừi Anh có cách ép hắn phải ra ngoài!”
Đế Ngao cười lạnh, ánh mắt u ám khóa chặt lên người Phượng Cửu.
“Nghe nói Phượng Cửu cô cùng tên tiểu tạp chủng đó ở trong Loan Phượng Các năm ngày ròng rã cũng không muốn ra ngoài, phương diện kia của tên tiểu
tạp chủng đó rất mạnh mẽ phải không?”
“Nếu không thì quận chủ cũng sẽ không tỉ tiện đến vậy, nguyện ý cùng một tên tiểu tạp chủng chung đụng quấn quýt suốt năm ngày!”
“Mọi người nói có đúng hay không?”, Đế Ngao quét mắt nhìn xung quanh.
Những Thiên Ma khác thuộc Đế tộc nghe vậy đều nhao nhao hùa theo!
"Ha ha ha! Đại nhân nói đúng lắm!"
“Tôi còn tưởng rằng quận chủ Phượng Cửu trong sáng ngây thơ thế nào, thì ra cũng chỉ là một ả đàn bà dâm đãng mà thôi!”
“Là tằng tju trong Loan Phượng Các suốt năm ngày đó, nghe nói còn kéo ra cả thiên kiếp nữa!”
"Ha ha ha! Quận chủ à, cô cũng quá tham lam rồi chăng, sao lại có thể đói khát như vậy cơ chứ?”
Từng lời nói cay độc giống như dao cùn giày xéo trái tim Phượng Cửu! “Phụt...
Ngọn lửa giận dữ bao trùm lấy trái tim Phượng Cửu, khiến cô ta không kìm được nôn thêm ngụm máu nữa!
Hét lên với đôi mắt xinh đẹp đỏ hoe: “Các người im đi!”
Một thanh niên Đế tộc cười trêu đùa: “Việc đê hèn mà bản thân làm ra cũng không để người khác bàn tán?”
“Trước đây tôi còn thích thầm cô đó, không ngờ cô lại hèn hạ như vậy!”
Danh Sách Chương: