Điện thoại bị tắt đột ngột!
Trên người Diệp Bắc Minh bùng phát ra một luồng sát ý kinh thiên: “Tao không cần biết mày là ai, dám hại Hầu Tử, tao cho mày chết!”
Anh nhìn sang mọi người, ánh mắt đều là sát ý khát máu.
“Mọi người có biết Tật Phong Cốc là nơi nào không?”
Vạn Lăng Phong lắc đầu.
Lâm Thương Hải cũng tỏ ý không biết.
Đường Thiên Ngạo càng thộn mặt.
Chỉ có một mình Lăng Thi Âm cau mày: “Thiếu chủ, tôi biết nơi đó”.
“Ở đâu?”
Ánh mắt của Diệp Bắc Minh trầm xuống, nhìn qua với vẻ băng lạnh.
…
Tật Phong Cốc dưới núi Côn Luân.
Hàng năm đều có tuyết rơi, không khí vô cùng băng giá.
Hầu Tử bò dưới đất, bên cạnh là chiếc điện thoại bị một người giơ chân dẫm nát.
Một chân còn lại dẫm lên cổ tay của anh ta: “Nhóc con, ai cho phép mày đến đây? Vãi!”
“Làm lỡ việc bọn tao săn giết Tật Phong Lang, còn gọi điện cầu cứu, lần này ông trời đến cũng không cứu được mày!”
Bàn chân dẫm mạnh xuống.
Rắc rắc!
“A!”
Hầu Tử kêu thảm một tiếng, cổ tay trực tiếp vỡ vụn.
Cánh tay đó máu thịt lẫn lộn, hoàn toàn mất đi sức lực.
Đôi mắt của anh ta đỏ ngàu: “Nơi này cũng không phải là địa bàn của bọn mày, dựa vào cái gì mà không cho phép tao đến?”
“Dựa vào cái gì?”
Một thanh niên đứng ở đó, cúi nhìn Hầu Tử: “Con người giống như con kiến, cũng dám hỏi gia tộc cổ võ Côn Luân Hư tao dựa vào cái gì?”
Cậu ta lại dậm xuống.
Rắc rắc!
Một cái chân của Hầu Tử bị gãy, xương xuyên qua thịt.
Cơn đau dữ dội khiến Hầu Tử hoàn toàn điên cuồng!
“Giết tao đi, có giỏi thì mày giết tao đi!”
“Đồ tạp chủng, đợi anh Diệp của tao đến, tất cả chúng mày sẽ chết hết!”, Hầu Tử điên cuồng gào thét.
Thanh niên trẻ tức giận mắng một tiếng: “Vãi, cái đồ như sâu trùng, còn dám sủa bậy?”
“Tao cho mày sủa này!”
“Sủa tiếp đi, tao ra lệnh cho mày, sủa tiếp đi!”
Danh Sách Chương: