Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Cùng với tiếng kêu thảm, một người đàn ông trung niên từ bóng tối trượt lao ra!  

 

Soạt!  

 

Diệp Bắc Minh tiến lên một bước, dẫm lên lồng ngực của ông ta: “Ông là ai? Tại sao nhìn lén chúng tôi?”  

 

“Tiểu thư… cứu… cứu tôi…”  

 

Người đàn ông há miệng, phun ra ngụm máu tươi.  

 

Chu Hoàng nhận ra người này, sợ giật mình: “Anh Diệp, xin anh nương tay!”  

 

“Ông ta tên là Chu Quốc Nghiệp, là nhân viên tình báo của nhà họ Chu!”  

 

Ý lạnh trong đôi mắt Diệp Bắc Minh biến mất, buông Chu Quốc Nghiệp ra.  

 

“Khụ khụ…”  

 

Chu Quốc Nghiệp bò dậy, sắc mặt tái nhợt phun ra một ngụm máu tươi: “Cậu… cậu thực sự chỉ là cảnh giới tiên thiên sơ kỳ sao?”  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu.  

 

Chu Quốc Nghiệp rất muốn chửi thề!  

 

Vãi!  

 

Tuy thực lực của ông ta không cao, nhưng ít nhất cũng là cảnh giới Thánh Vương trung kỳ đấy?  

 

Che giấu khí tức cũng tuyệt đối hàng đầu, vốn âm thầm lại gần, vậy mà bị tên nhóc này chém một nhát đao tay bị thương từ xa cách trăm mét!  

 

Đúng là nghịch thiên!  

 

Anh là quái vật gì đây?  

 

Chu Hoàng cất giọng nghiêm trọng: “Chu Quốc Nghiệp, ông không theo bố của tôi, đến đây làm gì?”  

 

Chu Quốc Nghiệp mới nhớ ra mục đích của mình: “Tiểu thư, gia chủ viết một bức thư cho cô!”  

 

“Lấy ra đây!”  

 

Chu Hoàng thấy hơi kỳ lạ.  

 

“Vâng!”  

 

Sau khi Chu Quốc Nghiệp đưa bức thư ra, rồi đi cà nhắc rời đi.  

 

Chu Hoàng mở bức thư, sau khi đọc một lượt.  

 

Khuôn mặt bỗng biến sắc, hít khí lạnh: “Hỏng rồi!”  

 

Diệp Bắc Minh cảm thấy chuyện này liên quan đến mình: “Sao thế?”  

 

Chu Hoàng hít sâu một hơi: “Anh Diệp, anh đừng đến vùng đất Nhật Lạc thì hơn”.  

 

“Nếu anh thực sự đến đó, sợ rằng không quay về được”.  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh lùng: “Ồ?”  

 

Chu Hoàng giải thích: “Anh Diệp, bố của tôi thực sự đã cố gắng hết sức rồi”.  

 

“Bên phía Võ Đạo Minh, bố tôi đã sắp xếp chu đáo ổn thỏa, Võ Đạo Minh thể hiện sẽ không truy cứu chuyện anh giết sứ giả!”  

 

“Hơn nữa, bố của tôi đích thân đến nhà họ Lăng một chuyến, dùng thành ý lớn nhất để bảo đảm cho anh!”  

 

“Tuy nhà họ Lăng đã đồng ý, nhưng…”  

 

Cô ta dừng một chút, quan sát vẻ mặt của Diệp Bắc Minh.  

 

Tiếc là, vẻ mặt của Diệp Bắc Minh không hề thay đổi.  

 

Cô ta tiếp tục nói: “Nhưng nhà họ Lăng chỉ đồng ý, không ra tay với Thanh Huyền Tông”.  

 

“Còn về anh, vì đã giết Lăng Thiên, cho nên một vị lão tổ vô cùng yêu quý Lăng Thiên của nhà họ Lăng đã nói: anh chết chắc rồi!”  

 

Diệp Bắc Minh cười: “Hay cho câu chết chắc rồi!”  

 

“Gia tộc Thượng Cổ các cô đều ngạo mạn như vậy sao?”

"Lăng Thiên chủ động đến Thanh Huyền Tông khiêu khích, bị tôi giết xong thì thành tôi sai?"  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK