Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chưa lập gia đình đã mất trinh đúng là nỗi ô nhục của Tu La Tộc!”  

 

Xoạt!  

 

Hàng triệu ánh mắt đổ dồn vào người Ly Nguyệt.  

 

Cơ thể mềm mại của cô ta run rẩy, phun ra một ngụm máu tươi: “Đại trưởng lão, chuyện không phải như bà nghĩ đâu!”  

 

Đại trưởng lão cười cợt: “Không phải như thế à?”  

 

“Nếu không thì phiền công chúa giải thích tại sao mình lại mất trinh tiết?”  

 

“Hay là mời công chúa nói ra tên đó là ai trước mặt mọi người?”  

 

Ly Nguyệt vừa định nói ra thân phận của Diệp Bắc Minh.  

 

Cô ta chợt nhớ tới biến cố của Thiên Ma Tộc.  

 

Một khi sự tồn tại của Diệp Bắc Minh lộ ra ánh sáng thì chắc chắn anh sẽ bị người của Thiên Ma Tộc truy sát.  

 

“Không được, tôi không thể nói”.  

 

Ly Nguyệt quả quyết lắc đầu.  

 

Cho dù tình hình lúc này vô cùng bất lợi với mình nhưng cô ta vẫn không muốn bán đứng Diệp Bắc Minh.  

 

Một vài tên đàn ông Ma tộc cười nhạo: “Ha ha, tôi còn tưởng công chúa Tu La thanh thuần cao quý cỡ nào đâu!”  

 

“Hóa ra cũng chỉ là một ả đàn bà dâm đãng!”  

 

“Còn chưa lập gia đình đã mất trinh rồi!”  

 

“Khốn thật, thế mà tôi còn coi cô ta là nữ thần trong lòng mình nữa chứ!”  

 

Rất nhiều gã đàn ông Ma tộc tức tối mắng chửi.  

 

Những ả đàn bà Ma tộc vốn ghen ghét với Ly Nguyệt giờ đây đều hân hoan chế nhạo cô ta.  

 

“Ha ha ha, buồn cười chết mất, ả đàn bà như vậy làm sao xứng làm nữ hoàng của chúng ta chứ?”  

 

“Mau cút xuống đi!”  

 

“Đúng đấy, cút xuống đi, cút xuống!”  

 

Mọi người hóng hớt ham vui đều hùa theo chế nhạo.  

 

Mắt đại trưởng lão thoáng hiện lên hàn ý, mụ ta vung tay ra lệnh: “Người đâu, lôi Ly Nguyệt xuống cho tôi!”  

 

“Vâng!”  

 

Mấy trăm người bước lên tế đàn.  

 

“Ai dám động tới con gái của tôi!”  

 

Nữ hoàng Tu La quát rồi từ từ bước lên tế đàn, che chắn cho Ly Nguyệt: “Có bổn hoàng ở đây, ai cho các người tới gần tế đàn hả?”  

 

“Mau cút cho tôi!”  

 

Sự uy nghiêm của nữ hoàng ập tới.  

 

Hàng trăm tên hộ vệ kinh hãi lùi về sau.  

 

Đại trưởng lão quát: “Mọi người chớ sợ, truyền thừa đã thất bại rồi, cô ta giờ đã không còn là nữ hoàng Tu La nữa!”  

 

“Ly Tố, lão cho cô một con đường sống, mau dẫn con gái cô cút khỏi Tu La Tộc đi!”  

 

Nữ hoàng Tu La cười khẩy đáp: “Nếu tôi không làm theo thì sao?”  

 

Sắc mặt đại trưởng lão trầm xuống: “Vậy đừng trách lão không khách khí!”   

Mụ ta bước lên tế đàn rồi tung chiêu tấn công hai mẹ con họ! Luồng sức mạnh khủng khiếp bùng nổ.  

 

Rầm!  

 

Nữ hoàng Tu La bay ra ngoài, chẳng phải là đối thủ của mụ ta.  

 

Nữ hoàng té ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.  

 

Ly Nguyệt nhảy xuống tế đàn, chạy tới chỗ nữ hoàng Tu La: “Mẹ ơi!”  

 

Đại trưởng lão đứng trên tế đàn nhìn xuống hai mẹ con họ: “Đã nể mặt rồi mà còn không biết điều, hà cớ gì làm thế chứ?”  

 

Nữ hoàng Tu La ôm ngực nói: “Nếu bổn hoàng không bị thương khiến thực lực suy giảm thì chỉ dựa vào bà mà cũng dám nói vậy với tôi hả?”  


“Ha ha ha ha!” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK